Chương 377: Phản công
“Đúng là quá yếu”, Doãn Chí Bình lại lần nữa sát phạt tới, cơ thể hắn như con quỷ dữ, tốc độ nhanh vô cùng.
Đôi mắt Diệp Thành vẫn thản nhiên như thường, hắn cố gắng dốc sức né tránh nhưng vẫn không ngừng bị thương, trên cơ thể liên tiếp xuất hiện những vết thương sâu.
Haiz!
Những người quan sát trận chiến bên dưới đã phải che mắt lại.
Khi ở cuộc so tài tam tông, Diệp Thành bá đạo thế nào chứ, nhưng trước mặt kí chủ với độ hoà hợp chín phần thì hắn lại bị đánh hết sức thê thảm, chỉ mình điểm này thôi cũng đủ khiến người của Hằng Nhạc Tông cảm thấy kinh ngạc với khả năng chiến đấu của Doãn Chí Bình rồi.
Lúc này, ở Chính Dương Tông cách Hằng Nhạc Tông không biết bao nhiêu dặm, khi nghe tin tức nội gián báo về: “Sao có thể, tên phế vật Diệp Thành đó có thể tu luyện sao?”
“Tin tức không sai đâu ạ, lúc này Diệp Thành và kí chủ của Hằng Nhạc Tông đang đại chiến”, một trưởng lão cung kính nói.
“Hắn có thể giấu kĩ vậy sao?”, Thành Côn nheo mắt, “Diệp Thành đúng là đã đánh giá thấp ngươi rồi”.
“Huynh ấy không hề thành kẻ tàn phế sao?”, ở bên, Cơ Tuyết Băng đứng đó lẩm bẩm, cô khác với Thành Côn ở chỗ khoé miệng thoáng nở nụ cười, thần sắc trong đôi mắt có phần dị thường, có phần tự giễu, cũng có phần phức tạp.
Ngay sau đó, trận đại chiến giữa đệ tử chân truyền đệ nhất Diệp Thành và kí chủ Doãn Chí Bình của Hằng Nhạc Tông được đồn khắp Nam Sở.
Đột nhiên, cả Nam Sở như bùng nổ, thái độ của các thế lực lớn đều hết sức thú vị.
Trước đó, thông tin Hằng Nhạc Tông loan ra ngoài đó là Diệp Thành đã trở thành phế nhân, cũng không có quá nhiều người dị nghị vì Diệp Thành bị thương rất nặng, lại ăn phải Thực Cốt Đan năm vân, có thể giữ lại được cái mạng đã là tốt lắm rồi, biến thành phế nhân không thể tu luyện cũng là việc trong dự đoán.
Hiện giờ Diệp Thành không phải là phế nhân như lời đồn, đương nhiên khiến cả Nam Sở dậy sóng.
Và rõ ràng những người biết Diệp Thành có thể tu luyện tỏ ra yên lòng hơn nhiều, ví dụ như Gia Cát Vũ hay Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi.
“Đệ tử đứng đầu cuộc so tài tam tông đấu với kí chủ chín phần hoà hợp, cuộc chiến này đương nhiên không thể bỏ lỡ”, lúc này, thế lực tứ phương của Nam Sở liên tiếp phái người mau chóng tới Hằng Nhạc Tông, đến cả những tu sĩ tản tu cũng theo tới cùng.
“Diệp Thành có thể đánh bại Huyền Linh Chi Thể, không biết hắn có đánh bại kí chủ với độ hoà hợp chín phần không?”
“Cái này cũng không dễ nói trước, đi thì mới biết”.
Rầm! Bịch! Đùng!
Khi cả Nam Sở đang dậy sóng thì trận đại chiến của Diệp Thành và Doãn Chí Bình đã dịch chuyển từ trong Hằng Nhạc Tông ra ngoài Hằng Nhạc Tông, trên ngọn núi rộng lớn là màn tranh đấu sục sôi ngút trời.
Người của Hằng Nhạc Tông cho dù là đệ tử hay trưởng lão thì đều đi theo.
Có điều, điều đáng nói đó là hình thái của Diệp Thành đã vô cùng thảm hại, toàn thân vô số vết thương, thân pháp của Doãn Chí Bình lại quỷ dị, mỗi lần xuất hiện đều để lại vết thương đẫm máu trên người Diệp Thành.
Lại nhìn sang Diệp Thành, vẻ mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, hoặc có thể nói từ khi giao chiến tới bây giờ vẻ mặt hắn chưa hề có chút gợn nào khác thường.
“Tiểu tử, giờ ngươi biết sức mạnh của Thái Hư Cổ Long rồi chứ?”, trong đầu Diệp Thành lại lần nữa vang lên giọng nói ồm ồm của Thái Hư Cổ Long, “có lúc ngươi buộc phải thừa nhận”.
Diệp Thành không nói gì, hắn vẫn đang cố gắng né tránh đòn tấn công, chốc chốc lại tung ra đòn tấn công có cũng như không về phía Doãn Chí Bình.
Không sai, ngay từ đầu hắn đã thể hiện ở thế yếu, một mặt vì hắn dùng Tiên Luân Nhãn diễn tiến lại chiêu thức của Doãn Chí Bình, một mặt hắn đang mai phục, tìm cơ hội phản công. Doãn Chí Bình thực sự rất mạnh nhưng điểm yếu của hắn là ngông cuồng và tự đại.
“Diệp Thành, đánh với ngươi thật vô vị”, đúng như Diệp Thành nghĩ, giọng nói mỉa mai của Doãn Chí Bình lại vang lên, mặt yếu mà hắn thể hiện đã lừa được Doãn Chí Bình.
“Kí chủ với độ hoà hợp chín phần mạnh như vậy sao? Đến cả Diệp Thành cũng không có cơ hội đáp trả?”, bên dưới, giọng nói mang theo tiếng thở dài khe khẽ của các trưởng lão và đệ tử của Hằng Nhạc Tông vang lên.
“Nếu cứ đánh như vậy thì Diệp Thành sớm muộn cũng chết mất”, Dương Đỉnh Thiên hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt khó coi vô cùng.
“Ta đã đánh giá thấp kí chủ đó rồi, không ngờ hắn lại mạnh như vậy”, sắc mặt mấy người phía Từ Phúc không khá hơn là bao, sức mạnh mà Doãn Chí Bình thể hiện đến cả bọn họ cũng phải ngỡ ngàng.
“Vì sao lại quật cường như vậy chứ?”, đôi tay của Sở Huyên nắm lại thật chặt, khuôn mặt cô tái nhợt, vẻ mặt lo âu.
“Mẹ kiếp, hắn mạnh như này thì cả đời này chúng ta cũng không thể đánh lại nổi”, mấy người phía Tư Đồ Nam cũng lắc đầu bất lực, mặc dù Doãn Chí Bình ngông cuồng tự đai nhưng không thể phủ nhận hắn rất mạnh.
“Thực lực thế này mà còn muốn cướp ngôi vị Thánh Tử của kí chủ với độ hoà hợp chín phần, những đồ đệ kia đúng là tầm nhìn hạn hẹp”, trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Thông Huyền Chân Nhân lại lần nữa vuốt râu: “Sau trận chiến này ta xem còn ai dám đụng chạm tới uy nghiêm của ta”.
Hự!
Khi mọi người còn đang xôn xao thì Diệp Thành trong hư không đã lại lần nữa bị một chưởng của Doãn Chí Bình đánh bay.
Bịch!
Sau tiếng động kia, Diệp Thành khựng lại, có lẽ vì cơ thể hắn quá nặng nên hiến cả đỉnh núi sụt lún.
“Diệp Thành, ngươi có biết ngươi của hiện tại trông chỉ giống như một con chó đáng thương không?”, Doãn Chí Bình nhếch miệng cười, chân bước ra bộ pháp huyền diệu và lại lần nữa sát phạt tới, một chưởng mạnh mẽ tung về phía Diệp Thành.
Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn đứng sừng sững trên đỉnh núi bất động, cứ thể chịu đòn từ phía Doãn Chí Bình.
Đột nhiên, khi một chưởng kia của Doãn Chí Bình đánh về phía mình, trong đôi mắt Diệp Thành hiện lên cái nhìn sắc lạnh, hắn nhẩm niệm: “Trận đồ bát quái, mở”.
Và rồi một trận đồ to phải mười trượng đột nhiên được mở ra, sau khi trận đồ hiển hiện, sức mạnh thần bí trói buộc con người cũng xuất hiện khiến một chưởng của Doãn Chí Bình đánh tới và cơ thể hắn đều khựng lại, tốc độ cũng giảm sút.
Bát hoang!
Đúng giây phút này, Diệp Thành bắt đầu tiến lên trước một bước, hắn né người qua một chưởng của Doãn Chí Bình sau đó một chưởng bát hoang được đánh ra trúng vào ngực Doãn Chí Bình.
Một cú lội ngược dòng của Diệp Thành khiến Doãn Chí Bình chịu đòn, lực đạo của bát hoang chưởng bá đạo tuyệt đối khiến hắn lập tức phun ra máu.
Cảnh tượng xảy ra quá nhanh chóng khiến tất cả mọi người đều sáng mắt lên, không ngờ Diệp Thành còn có thể có một cú lội ngược dòng khi ở thế bị chèn ép như vậy, điều này khiến rất nhiều người có một dự cảm rằng Diệp Thành sắp…phản công rồi.
Quả nhiên, sự thực chứng minh suy nghĩ của bọn họ là đúng, một chưởng của Diệp Thành đánh lùi Doãn Chí Bình và hắn giống như con vượn dữ tỉnh dậy sau giấc ngủ say, liên tiếp tung ra bát hoang chưởng đánh về phía Doãn Chí Bình.
Rầm!
Sau đó Doãn Chí Bình dừng lại với thân hình thảm hại, hắn dẫm tới mức một ngọn núi sụt lún.
Được! Được lắm!
Doãn Chí Bình bật cười tôi độc: “Như vậy mới thú vị, Diệp Thành, xem ra ngươi có thể mang lại nhiều thú vui cho ta đấy”.
Nói rồi, một tay của hắn giơ lên trời, năm ngón tay xoè ra hướng vào hư không rồi mới nắm thật chặt: “Thiên Long Bát Bộ”.
Gừ! Gừ! Gừ!
Đột nhiên, tiếng rồng gầm thét vang vọng, tám đạo long ảnh khổng lồ giáng từ trên trời xuống gào thét hướng về phía Diệp Thành.
Vút!
Diệp Thành lật tay lấy ra Bá Long Đao, hắn không lùi mà tiến, cứ thế tiến lên trước sát phạt, một đao chém ra một đạo long ảnh, lật tay lại tung một chưởng khiến đạo long ảnh thứ hai tan biến, tiếp đó, một chân của hắn đạp tan đạo long ảnh thứ ba.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!