Chương 373: Hùng Nhị phẫn nộ
Khi trời hửng sáng, Diệp Thành mới bưng mặt quay về rừng trúc.
Không sai, hắn bị đánh, bị tiên hoả đạo thân giáng cho một bạt vào bên mặt khiến cả khuôn mặt méo xệch hẳn đi.
Không sai, mặc dù bị đánh nhưng Diệp Thành vẫn rất vui mừng. Từ khi tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân tu luyện bí pháp thần thông, khả năng chiến đấu so với trước kia rõ ràng một trời một vực, mặc dù vẫn chưa bằng đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh nhưng âm dương vô trận được cả hai hợp tác chiến đấu với uy lực thật sự rất lớn.
Lúc này, khi trời còn chưa sáng Tịch Nhan và Hổ Oa đã bắt đầu ra ngoài tu luyện. Thấy Diệp Thành quay lại, Tịch Nhan lại như đứa trẻ nhảy nhót chạy tới, đầu tiên là cười xoà rồi mới duỗi tay ra: “Sư phụ, con học được Tốc Ảnh Thiên Hoan rồi, cho con một bí pháp mới đi”.
“Tịch Nhan à?”, Diệp Thành tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi: “Bí pháp học nhanh là chuyện tốt nhưng cũng phải thích nghi cho quen đã chứ, tự tu luyện và thực tiễn không giống nhau đâu”.
“Tịch Nhan hiểu rồi ạ”, Tịch Nhan tươi cười.
“Đúng là biết nghe lời”, Diệp Thành mỉm cười sau đó ngưng tụ ra một phần phân thân Thái Hư: “Này, vài ngày tới con luyện với nó đi, bao giờ đánh bại được nó thì ta dạy con tu hành giai đoạn tiếp theo, có điều ta phải nhắc nhở con nhớ chuẩn bị tinh thần bị đánh trước đấy”.
“Không sao, con không sợ đau”, Tịch Nhan tươi cười sau đó lật tay lấy ra kiếm Lăng Sương sát phạt về phía phần phân thân Thái Hư của Diệp Thành.
Sau đó, Diệp Thành không nỡ nhìn tiếp nữa, Tịch Nhan cứ thế bị đánh tới mức không ngẩng được mặt lên.
Diệp Thành đương nhiên không cảm thấy kì lạ. Mặc dù Tịch Nhan có khả năng tu luyện hơn người, học bí pháp cũng nhanh nhưng khả năng chiến đấu thực tế còn kém xa, huống hồ cô lại phải đối đầu với phần phân thân của Diệp Thành, phân thân không phải là bản tôn nên ra tay không biết phân biệt nặng nhẹ.
Nếu như Sở Huyên ở đây thì nhất định sẽ mắng Diệp Thành vì quá hà khắc với Tịch Nhan.
Nhưng Diệp Thành lại rất coi trọng khả năng chiến đấu thực tiễn và áp lực, chỉ cần ở hoàn cảnh chịu áp lực mới có thể khơi dậy được tiềm năng của con người, giống như Sở Huyên dùng Tử Huyên để thử thách hắn vậy.
Vài ngày tiếp theo Diệp Thành lại bận rộn nhiều rồi. Không thể xuống núi, ngoài dẫn dắt Tịch Nhan và Hổ Oa tu hành ra thì việc mà hắn bận rộn hơn cả là luyện tập trận pháp.
Âm Dương Thái Cực Trận do tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân thi triển, Tam Thanh Phục Ma Trận cần thêm đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh còn khi dùng tới Thiên Địa Huyền Hoàng Phong Ấn Trận thì Tử Huyên cũng tham gia vào.
Vì là hình nộm nên Tử Huyên không có suy nghĩ cho nên nó cũng làm rối phong ấn đại trận, có điều dù là vậy thì uy lực của Tử Huyên cũng hết sức kinh người.
Đương nhiên, một bản tôn như Diệp Thành mỗi ngày đều phải thử trận, hắn liên tiếp bị đánh tới mức thảm hại, đặc biệt là khi dùng tới Thiên Địa Huyền Hoàng Phong Ấn Trận, ba đạo thân thêm một hình nộm cấp Địa bị hắn đánh tới mức thân nương cũng không nhận ra được.
Cứ vậy, nửa tháng trôi qua.
Vào ngày mười sáu, Tịch Nhan đánh bại một phần phân thân của Diệp Thành khiến hắn hết sức ngạc nhiên.
Có điều tiếp đó hắn lại huấn luyện Tịch Nhan hà khắc hơn trước kia, lại đưa cho Tịch Nhan một bộ vòng trọng lực và truyền cho cô bé vài bí pháp khác, ngoài những thứ này ra thì phần còn lại chính là thực tiễn.
Mới vài ngày mà khả năng chiến đấu thực tế của Tịch Nhan đã vượt qua cả Hổ Oa, một đồ đệ với thiên phú như vậy khiến Diệp Thành thật sự phải vã mồ hôi, nên biết rằng cô bé mới tu luyện được một tháng trời, khả năng như vậy đúng là yêu nghiệt.
Đêm đến, Diệp Thành mệt mỏi rã rời, hắn nằm trên một tảng đá ngủ thiếp đi.
Thế nhưng Hằng Nhạc Tông lại không hề yên bình, vẫn ở trên đỉnh núi của Doãn Chí Bình, trong căn phòng đó, Doãn Chí Bình đang nhìn lên chiếc giường với khuôn mặt tận hưởng, trên giường có một nữ đệ tử đang hôn mê nằm đó, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Đường Như Huyên sao?
“Hi hi hi, đúng là một tiểu cô nương đáng yêu”, Doãn Chí Bình cười dâm tà.
“Vì cô mà Thánh Tử ta đây không biết phải bỏ ra bao công sức”, Doãn Chí Bình càng cười dâm đãng hơn, vừa nói, tay hắn không quên vuốt ve khuôn mặt của Đường Như Huyên: “Nếu trách thì phải trách Diệp Thành, chỉ cần là người có liên quan đến hắn thì ta sẽ cho bọn họ phải chết rất thảm”.
“Yên tâm, Thánh Tử ta sẽ chiều chuộng cô”, Doãn Chí Bình bật cười tàn độc để lộ ra bộ răng trắng bóc, sau tiếng rên rỉ, hắn lột y phục của Đường Như Huyên ra.
Thế nhưng khi hắn định tiếp tục hành động thú tính của mình thì bên ngoài vang lên âm thanh lớn.
Bịch!
Tiếp đó, Khổng Tào và mấy đệ tử bên dưới hắn đều bị đánh bay đi.
Sau đó, Nhiếp Phong, Nam Cung Nguyệt, Tư Đồ Nam lần lượt xông vào, tiếp đó là Hùng Nhị.
“Mẹ kiếp”, nhìn Đường Như Huyên nằm trên giường, Hùng Nhị phẫn nộ, đôi mắt nhỏ ti của hắn càng trở nên lạnh lùng, hắn lập tức vung tay lấy ra cây gậy răng sói.
“Không biết tự lượng sức”, Doãn Chí Bình lạnh giọng, tung một chưởng đánh bay Hùng Nhị.
Phong thần quyết!
Nhiếp Phong di chuyển vung tay tung ra chiêu tuyệt sát, có điều, đòn tấn công của hắn trong mắt Doãn Chí Bình lại không đáng để nhắc đến, một kiếm tuyệt sát bị Doãn Chí Bình dùng hai ngón tay kẹp chặt lại.
Cút!
Doãn Chí Bình hắng giọng, hắn đánh bay Nhiếp Phong.
“Ngươi là loại chó má”, mấy người phía Tư Đồ Nam lần lượt xông tới nhưng bị một chưởng của Doãn Chí Bình đánh bay, có lẽ vì chấn động lớn nên cả căn phòng rung chuyển kéo theo sự chú ý của các trưởng lão ở Hằng Nhạc Tông.
Ngay sau đó, rất nhiều người chạy đến đại điện, phía Dương Đỉnh Thiên cũng nhận được tin, người nào người nấy chạy tới, đặc biệt là Lâm Thanh Sơn của Linh Thảo Viên, cứ thế cầm theo sát kiếm tiến vào.
“Nếu hôm nay không cho nhà họ Hùng ta một câu trả lời thì phải khai chiến”, trong đại điện, Hùng Nhị gằn giọng, thương thế của hắn vốn dĩ không nhẹ vì một chưởng của Doãn Chí Bình khiến hắn tiếp tục bị thương nên đến đứng còn không vững.
“Doãn Chí Bình, ta lấy mạng ngươi”, lão cữu Lâm Thanh Sơn của Hùng Nhị cũng ra tay, một kiếm đâm xuyên vào không gian, cứ thế tấn công về phía Doãn Chí Bình.
“Hỗn xược”, một thái thượng trưởng lão gằn giọng, vung tay đánh lùi Lâm Thanh Sơn.
Dương Đỉnh Thiên tiến lên trước gạt đi luồng sức mạnh có hại trong cơ thể Lâm Thanh Sơn sau đó đoạt lấy sát kiếm trong tay ông ta và nhìn về phía Thị Huyết Đạo Nhân: “Sư tôn, hôm nay con phải giết Doãn Chí Bình, có phải người vẫn muốn bao che cho hắn không?”
“Chưởng giáo, không biết đồ nhi phạm phải tội gì, mà người đòi giết con?”, không đợi Thị Huyết Đạo Nhân lên tiếng, Doãn Chí Bình đã hỏi lại với vẻ mặt tỏ vẻ sợ hãi.
“Mẹ kiếp, còn dám giảo biện”, Lâm Thanh Sơn tức tối nạt lại.
“Sư thúc, sao người lại trách đồ nhi?”, Doãn Chí Bình vội nói: “Con căn bản không biết Đường Như Huyên ở trong phòng con, con cũng mới đi vào thì bọn họ đã xông tới đây, bọn họ đánh con, con không thể đứng yên chịu trận được, có lẽ vì ra tay hơi mạnh nên mới khiến các sư huynh sư đệ bị thương, nếu như lấy điểm này ra định tội chết cho đồ nhi thì có phải hơi quá đáng không ạ?”
“Lâm Thanh Sơn, đừng làm bừa”, Thị Huyết Đạo Nhân trầm giọng: “Việc này có hiểu nhầm, việc của Đường Như Huyên không phải do Bình Nhi, hung thủ thực sự là ai ta đã phái người đi bắt, người đâu, lôi tên đệ tử đó vào đây”.
Ngay sau đó, liền có hai trưởng lão lôi một đệ tử mặc y phục trắng vào đại điện, sau một tiếng “bịch” dưới nền đất: “Chư vị trưởng lão, tên đệ tử này đã thừa nhận là hắn dùng mê hương hãm hại Đường Như Huyên, lén đưa cô ta vào phòng Thánh Tử”.
“Tiêu Viễn”, mọi người đưa mắt qua nhìn: “Là đệ tử của Thiên Phong Sơn”.
Đột nhiên, Hùng Nhị lao tới, hắn túm lấy cổ áo tên đệ tử kia, hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào tên đệ tử tên Tiêu Viễn: “Nói, rốt cục là ai bảo ngươi làm, nếu không ta lột da ngươi”.
Điều khiến người ta bất ngờ đó là Tiêu Viễn không hề hoảng sợ như trong tưởng tượng, đôi mắt hắn ta đờ đẫn, hắn im lặng đến mức khiến người ta phải sợ, bộ dạng thản nhiên: “Không ai bảo ta, là ta tự làm, Doãn Chí Bình từng sỉ nhục ta, ta muốn vu oan cho hắn”.
“Ngươi nói năng hàm hồ”, Hùng Nhị gằn lên, hắn vung kiếm kề cổ Tiêu Viễn.
“Là ta làm, mọi chuyện đều do ta làm”, Tiêu Viễn vẫn bình tĩnh như thường, hắn không hề tỏ bất cứ thái độ nào với hành động của Hùng Nhị.
“Tiêu Viễn, có phải ai uy hiếp con không?”, Dương Đỉnh Thiên liếc nhìn Tiêu Viễn ở phía xa.
“Làm gì có ai uy hiếp con?”, Tiêu Viễn đáp lời hết sức bình tĩnh.
“Vậy con có biết đó là tội chết không?”, Dương Đỉnh Thiên trầm giọng: “Tội này phải chết”.
“Con đương nhiên biết”, Tiêu Viễn đáp lời, hắn không tỏ bất cứ thái độ nào, giống như một người mất đi linh hồn, chẳng hề bật tâm tới bất cứ việc gì ở thế giới bên ngoài vậy.
“Con đã nói rồi mà”, Doãn Chí Bình cười lạnh lùng nhìn phong chủ Thiên Sơn Phong Tiêu Đạo Thiên: “Vì đệ tử của Thiên Phong Sơn muốn vu oan cho con, có phải làm như vậy là quá đáng không?”
“Ngươi…”, Tiêu Đạo Sơn nghe vậy thì không còn lời nào để nói vì đệ tử của ông ta cũng đã nhận rồi.
“Người đâu, lôi Tiêu Viễn ra ngoài chém”, Thị Huyết Đạo Nhân lớn giọng: “Tên đệ tử này chết cũng không tiếc”.
Ngay sau đó, hai trưởng lão lại tiến lên trước kéo Tiêu Viễn ra ngoài.
Điều đáng nói hơn cả là vào giây phút Tiêu Viễn bị lôi đi, hắn vẫn ném ánh nhìn giễu cợt về phía Doãn Chí Bình, trong ánh mắt hãy còn mang theo cái nhìn phẫn nộ, hận thù và oán thán đan xen.
Doãn Chí Bình liếc hắn với ánh mắt như muốn nói: Ngươi đi đường suôn sẻ, ngươi chết rồi thì bọn họ mới có thể được sống.
Sau khi Tiêu Viễn bị lôi đi, Thông Huyền Chân Nhân mới từ từ lên tiếng: “Hiện giờ đã rõ trắng đen rồi, lui cả đi”.
Hừ!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!