Chương 371: Tịch Nhan yêu nghiệt
Sau khi Sở Huyên rời đi, Diệp Thành khoanh chân ngồi trên mặt đất, hắn chìm vào trạng thái lĩnh hội ba loại trận pháp.
Âm Dương Thái Cực Trận: Phòng ngự trận pháp cần hai người mới có thể thi triển, nhờ vào thái cực lưỡng nghĩa, cả hai người một người là âm một người là dương, lại có càn khôn bù đắp, có thể tạo ra thái cực hoá ra âm dương.
Tam Thanh Phục Ma Trận: Trận pháp tấn công cần ba người thi triển, mỗi người đóng vai trò lần lượt là thiên trận, địa trận, nhân trận, thiên trận bên trái, địa trận bên phải, nhân trận ở giữa, chủ công nằm ở nhân trận, thế của Đề Thiên Trận, khả năng của tụ địa trận có thể phục ma, phòng ngự khó phá.
Thiên Địa Huyền Hoàng Phong Ấn Trận: Phong ấn trận pháp, mới nhìn cái tên cũng đủ thấy rằng cần bốn người chiến đấu thực tiễn, đóng ở đông tây nam bắc, thiên và địa tương liên, địa và huyền tương khâu, huyền và hoàng tương sinh, hoàng và thiên tương tiếp, chính là vòng tuần hoàn giữa thiên và hoàng, vòng luân chuyển giữa địa và huyền, bốn thế trận cùng xuất hiện, đạo trận phong ma.
“Kì diệu, kì diệu”, Diệp Thành nhìn mà chốc chốc lại tỏ ra kinh ngạc: “Ba thế trận này đúng là được tạo ra cho hắn”.
Nhất Khí Hoá Tam Thanh đạo thân, tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân, hình nộm Tử Huyên cũng tính là một, đây chẳng phải là vừa vặn sao? Cho dù là thế trận nào trong ba thế trận đó thì đều có thể gom đủ số người, nếu thực sự không được thì chẳng phải vẫn còn bản tôn như hắn sao?
“Mẹ kiếp, sau này đánh nhau với kẻ khác, một mình không địch được thì cả đám cùng đánh”, Diệp Thành vừa lĩnh hội vừa xoa cằm: “Nếu phối hợp tốt ba thế trận này thì uy lực sẽ kinh người”.
“Hi hi hi, không tồi, đúng là không tồi”, Diệp Thành vừa lật bí tông vừa mỉm cười.
Phía này, Tịch Nhan và Hổ Oa đang tu luyện chốc chốc lại tỏ vẻ khác thường, cả hai nhìn Diệp Thành ngồi đó cứ ôm bí tông cười ngặt nghẽo, vả lại trông bộ dạng cười kia còn có phần gian giảo, sao nhìn giống như thể tên lưu manh nào đó vậy.
Không biết mất bao lâu Tịch Nhan mới lại gần khẽ giọng lay Diệp Thành: “Sư phụ”.
“Ồ, cầm lấy đi tu luyện đi”, Diệp Thành cứ thế lấy ra một bộ bí pháp
“Cái này hay”, Tịch Nhan cầm bộ cổ tông ngồi xuống ở bên, đôi mắt to tròn long lanh tập trung đọc những bí thuật được ghi chép trên cổ tông.
Không tới một khắc, nha đầu đã đứng dậy làm theo bí pháp ghi trên cổ tông, bắt đầu vung kiếm diễn hoá, khả năng lĩnh hội của cô bé phải gọi là yêu nghiệt, kể cả là Hổ Oa khi nhìn thấy cũng phải thẫn thờ.
Sau một canh giờ, tiểu nha đầu này đã chạy tới, tươi cười: “Sư phụ, cho con thêm một quyển nữa”.
“Cầm lấy”, Diệp Thành đưa bí pháp ngự kiếm phi tiên cho Tịch Nhan rồi vẫn vùi mình nghiên cứu ba trận pháp kia.
“Ngự kiếm phi tiên, hi hi hi”, Tịch Nhan lại chạy đi, vẫn chưa tới một khắc lại đứng dậy vung kiếm Lăng Sương trong tay, trông hết sức nhẹ nhàng, kiếm trận nhanh chóng được hình thành vả lại còn thành hình khiến Hổ Oa trông mà thẫn thờ.
Tiếp theo, nha đầu Tịch Nhan liên tục chạy tới bên Diệp Thành xin bí pháp.
Diệp Thành vẫn còn bận việc của mình, đâu có thời gian quan tâm lựa chọn bí pháp gì, hắn cầm được quyển nào là đưa quyển ấy, tới khi màn đêm buông xuống, bên chỗ Tịch Nhan đã chất năm bộ bí pháp vả lại về cơ bản cô bé đã lĩnh hội hết.
Đêm tối, Diệp Thành mới thẫn thờ cất ba bộ bí tông đi, ba trận pháp không giống nhau khiến hắn mất cả một ngày trời mới ngộ ra được chân lí.
“Hay lắm, hay lắm”, Diệp Thành tươi cười rạng rỡ.
“Sư phụ luyện xong rồi sao, đưa thêm cho con nữa đi”, tiểu nha đầu lại chạy tới nhìn Diệp Thành cười khúc khích.
“Lại luyện xong rồi sao?”, Diệp Thành lúc này mới phản ứng lại, hắn liếc nhìn năm bộ cổ quyển ở cách đó không xa đang chất lên nhau, lúc này hắn quay sang nhìn Tịch Nhan: “Không phải chứ? Mới một ngày mà con đã có thể luyện được nhiều như vậy rồi sao?”
“Chỉ cần học là biết ạ”, Tịch Nhan tươi cười.
“Thật hay giả vậy?”, Diệp Thành nhìn Tịch Nhan bằng khuôn mặt không sao tin nổi.
“Này, người nhìn xem”, Tịch Nhan lập tức nhảy ra xa sau đó tĩnh lặng ngưng khí, từng luồng chân khí bao quanh kiếm Lăng Sương.
Giây phút sau đó, cô bé tiến lên một bước chém ra một kiếm với trường hồng chói loá.
Roẹt!
Ngay sau đó, tảng đá ở cách đó ba trượng bị nhát kiếm vừa rồi của cô bé xuyên qua tạo thành cái lỗ rất to.
Ngự kiếm phi tiên!
Sau tiếng hô của Tịch Nhan, cơ thể cô bé xoay tròn, miệng nhẩm niệm, kiếm Lăng Sương chỉ về phía sau, từng đạo kiếm khí xuất hiện nối nhau, số lượng không hề ít.
Roẹt! Roẹt! Roẹt!
Ngay lập tức, trên tảng đá bị đâm xuyên lúc trước bị kiếm khí kiếm ảnh của ngự kiếm phi tiên đâm vào tạo ra từng rãnh nứt.
Ngọc linh kiếm quyết!
Vừa dừng lại, Tịch Nhan đã lại hô lên, cô bé sải bước nhảy vọt người, chém xuống một kiếm mạnh mẽ, một đạo kiếm mang xuất hiện chém ra một rãnh chém rõ mồn một.
Linh hư chỉ!
Tịch Nhan vẫn đang bay người từ trên cao xuống, lúc này cô duỗi một ngón tay ra, trên ngón tay còn có chân khí bao quanh, lại lần nữa chỉ về phía tảng đá kia tạo ra cái lỗ to thứ hai.
Chân tiên ấn!
Tịch Nhan lập tức vung mạnh cánh tay, đẩy chân khí vào trong ngón tay, chỉ trong chốc lát, giữa các ngón tay xuất hiện chân khí, cô bé lập tay đánh ra một chưởng về phía tảng đá đầy thương tích kia.
Rầm!
Ngay sau đó, tảng đá kia vỡ tan.
Phù!
Năm bộ bí pháp được Tịch Nhan thi triển liên tục, lúc này cô bé mới thở phào một hơi.
Lại nhìn sang Diệp Thành lúc này, hắn thẫn thờ đứng tại chỗ, khoé miệng giật giật, tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Khả năng tu luyện yêu nghiệt của Tịch Nhan khiến một người làm sư phụ như hắn cũng phải vã mồ hôi.
“Sư phụ, Tịch Nhan làm cũng được chứ?”, tiểu nha đầu giống như một đứa trẻ nhảy nhót tới.
“Cũng….cũng được”, Diệp Thành ho hắng lúc này mới lấy ra bộ bí thuật thân pháp Tốc Ảnh Thiên Hoan: “Này, cầm lấy đi tu luyện đi, có gì không hiểu cứ hỏi ta”.
“Đa tạ sư phụ”, Tịch Nhan ôm lấy bộ cổ quyển chạy đi rồi lại bắt đầu ngồi trên một tảng đá, đặt cổ quyển lên chân, đôi mắt to tròn chớp chớp, chỉ nghe tiếng sách được lật giở sột soạt.
“Mẹ kiếp, có phải nhặt được bảo bối không vậy?”, nhìn Tịch Nhan, Diệp Thành tặc lưỡi.
Nếu như không có khả năng phục chế và diễn tiến của Tiên Luân Nhãn thì hắn tự nhận không thể so với Tịch Nhan được, khả năng tu luyện thiên bẩm học gì biết nấy, một thiên tài tu đạo thế này thật hiếm có khó tìm.
“Sao vậy? Ngươi có gì ngạc nhiên à?”, một cơn gió thổi qua, Sở Huyên xuất hiện bên cạnh Diệp Thành, đợi tới khi Diệp Thành nhìn thấy cô thì cô đã nhàn nhã ngồi xuống, trong tay cầm một chén trà từ từ nhâm nhi.
“Con ngạc nhiên quá ấy chứ”, Diệp Thành tấm tắc: “Khả năng thiên bẩm của tiểu nha đầu này đúng là yêu nghiệt, rồi có ngày cô bé sẽ được liệt vào hàng kẻ mạnh cái thế”.
“Nói thực thì ta còn ngạc nhiên hơn con nhiều”, Sở Huyên khẽ cười: “Đồ tôn và đồ nhi của ta người nào người nấy giỏi giang khiến một người làm sư phụ như ta cũng cảm thấy mất mặt”.
“Sao lại mất mặt cơ?”, Diệp Thành nói với vẻ tự tin: “Dẫn chúng con ra ngoài, người nhất định sẽ được nở mày nở mặt”.