Chương 367: Đồ nhi của muội?
Rạng sáng hai người mới dừng chân ở thành cổ.
“Nghe nói chưa, Hạo Thiên Trần Dạ được phong làm Đan Thánh rồi đấy”, vừa vào cổ thành, Diệp Thành đã nghe thấy câu này, dù là người đi đường hay ở quán trà ven đường, đa phần đều nói chuyện liên quan đến hắn.
“Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh, thật lợi hại!”
“Sao ta lại không sinh được nhi tử giỏi như thế chứ? Ta nghe nói người của Hạo Thiên thế gia đang tìm kiếm Hạo Thiên Trần Dạ khắp nơi đấy”, có người biết chuyện kể lại: “Tối qua họ còn đến Đan Thành rồi cơ”.
“Tối qua người của Hạo Thiên thế gia đã đến Đan Thành?”, Diệp Thành nghe thấy câu này bất giác ho khan: “May mà mình đi sớm, nếu không chắc chắn sẽ bị đưa về Bắc Sở nhận phụ thân”.
“Tiểu tử, lần này con nổi tiếng rồi”, Từ Phúc ở bên cạnh chậc lưỡi cảm thán.
“Là Hạo Thiên Trần Dạ nổi tiếng”, Diệp Thành cười vui vẻ: “Nói thật thì con rất thích danh hiệu Đan Thánh ấy”.
“Hai sư muội và các chưởng môn sư đệ mà biết chắc chắn sẽ rất vui”.
“Vậy chắc sẽ có thưởng đúng không ạ?”, Diệp Thành xoa tay cười xoà: “Tiền bối Đan Thần muốn con rời khỏi môn phái để làm thành chủ tiếp theo của Đan Thành nhưng con không đồng ý, chắc các chưởng môn sư bá sẽ thưởng cho con đó”.
“Con vừa nói gì?”, Từ Phúc dừng lại, nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Đan Thần muốn để con làm thành chủ đời tiếp theo của Đan Thành?”
“Vâng”, Diệp Thành gật đầu: “Nhưng con không đồng ý”.
“Mẹ nó”, có lẽ vì quá kích động, Từ Phúc vô thức chửi thề: “Cái tên phá gia này”.
“Con hiểu mà”, Diệp Thành vừa nói vừa kéo Từ Phúc đi về phía trung tâm thành cổ: “Nhưng ông ấy bảo con rời khỏi môn phái gốc, sao con nỡ chứ? Hơn nữa làm thành chủ Đan Thành thì không được giải quyết tranh chấp giữa các thế lực lớn ở Đại Sở nên con càng không muốn làm, biết đâu lúc nào đấy Hằng Nhạc sẽ khai chiến với Chính Dương Tông, con không thể chỉ đứng nhìn!”
Lời này của Diệp Thành khiến Từ Phúc sửng sốt.
Từ Phúc chưa bao giờ nghĩ Diệp Thành lại có tình cảm sâu đậm với Hằng Nhạc như thế, hắn lại càng có khí phách mà những người trẻ tuổi hiếm ai có được.
Thành chủ Đan Thành vinh dự nhường nào! Từ Phúc tự nhận nếu là ông năm đó thì ông sẽ khó cưỡng lại được sự cám dỗ này.
“Sư tôn à! Nếu người nghe thấy những lời này sẽ nghĩ thế nào?”, nhất thời Từ Phúc nghĩ đến Thông Huyền Chân Nhân: “So với Doãn Chí Bình, Diệp Thành mới là ứng cử viên sáng giá cho vị trí Thánh tử, chưởng giáo tương lai của Hằng Nhạc cũng nên là Diệp Thành, vì hắn có thể dùng cả mạng sống để bảo vệ nhà của mình”.
Haiz!
Từ Phúc thở dài, theo Diệp Thành vào Truyền Tống Trận.
Sau đó, cuộc hành trình của hai người suôn sẻ hơn rất nhiều, họ liên tiếp sử dụng hơn mười Truyền Tống Trận.
Vào ban đêm, linh núi ở phía xa của Hằng Nhạc Tông đã hiện ra trong tầm mắt hai người họ.
Từ Phúc đã cất phi kiếm đi, túm lấy Diệp Thành bằng một tay rồi bay vào Hằng Nhạc Tông như một đạo Thần hồng, đáp xuống Ngọc Nữ Phong.
Woa!
Vừa đáp xuống, Diệp Thành đã liên tục hít sâu không khí ở Ngọc Nữ Phong: “Ở nhà vẫn thích hơn”.
“Mặt nạ cũng nên tháo thôi”, Diệp Thành cởi mặt nạ xuống, sau đó còn vuốt tóc một cách rất phóng khoáng.
“Diệp Thành, đến rừng trúc chờ ta”, ngay sau đó trong Ngọc Nữ Các vọng ra một giọng nữ êm dịu, người lên tiếng chính là Sở Huyên.
“Vâng”, Diệp Thành cười hì hì, xoay người chạy đi.
“Từ sư huynh”, sau khi Diệp Thành đi, Sở Huyên bước ra khỏi Ngọc Nữ Các, sắc mặt không được tốt lắm.
“Sư muội, trong tông đã xảy ra chuyện gì à?”, Từ Phúc cau mày nhìn Sở Huyên.
Sở Huyên gật đầu: “Đúng như chúng ta nghĩ, ký chủ Doãn Chí Bình quá đáng hơn tưởng tượng nhiều”.
“Hắn đã làm gì?”, sắc mặt Từ Phúc dần tối sầm lại.
“Ba ngày trước hắn đã cưỡng gian một nữ đệ tử của Ngọc Linh Phong”.
“Cái gì?”, sắc mặt Từ Phúc chợt lạnh đi: “Hắn đâu? Đã chịu phạt chưa?”
“Vẫn chưa”, sắc mặt Sở Huyên cũng trở nên lạnh lẽo: “Các sư tôn đã ém chuyện này xuống, còn nữ đệ tử bị cưỡng gian kia đã bị đuổi ra khỏi tông môn ngay trong đêm, đến phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông”.
“Tên nghiệt đồ như vậy giữ lại thì có ích gì?”, Từ Phúc hừ lạnh: “Đám già đó đúng là mờ con mắt”.
“Cuối cùng điều chúng ta lo lắng vẫn xảy ra”, Sở Huyên lắc đầu bất lực: “Vì hắn mà quyền của chưởng môn sư huynh bị hạn chế rất nhiều, chuyện gì liên quan đến ký chủ là các sư tôn đều bao che hết mức, đôi khi ngay cả chưởng môn sư huynh cũng không được hỏi đến, như chuyện cưỡng gian đệ tử này, hắn cũng chỉ bị phạt tự kiểm điểm một hôm, ngày hôm sau lại được thả ra”.
“Ta đi tìm sư tôn tranh luận đây”, Từ Phúc lạnh lùng nói, sau đó định quay người rời đi.
“Từ sư huynh”, Sở Huyên ngăn Từ Phúc lại: “Vô ích thôi, ngay cả chưởng môn sư huynh cũng bất lực, huống chi là chúng ta”.
“Chết tiệt”.
“Huynh đừng nói cho Diệp Thành chuyện này”, Sở Huyên nhẹ giọng lên tiếng: “Bởi vì nữ đệ tử đó là Nam Cung Nguyệt thủ đồ của Ngọc Linh Phong, cô bé đi tìm Doãn Chí Bình để tính sổ nhưng lại gặp nguy hiểm đến tính mạng. Sau đó chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc, ngoài Diệp Thành và Liễu Dật đang bế quan thì hầu như đều bị hắn đánh cho tàn phế, còn có mấy bằng hữu của Diệp Thành nữa, chúng cũng không khá hơn là bao”.
“Ký chủ, hay cho một ký chủ!”, Từ Phúc tức giận, vung một chưởng vào tảng đá to bên cạnh khiến nó nứt ra.
“Sư huynh, điều muội muốn nói là huynh đừng nói chuyện của phía Nhiếp Phong cho Diệp Thành, với tính của hắn, chắc chắn hắn sẽ đi tìm Doãn Chí Bình tính sổ. Nếu vậy chuyện hắn có thể tu luyện chắc chắn sẽ bại lộ, cũng chắc chắn bị thế lực khác nhắm đến”, Sở Huyên chậm rãi khuyên nhủ: “Muội sẽ phong bế toàn bộ Ngọc Nữ Phong, cũng không cho hắn xuống núi”.
“Muội nhốt được hắn một lúc chứ nhốt được cả đời sao?”, Từ Phúc hít sâu một hơi: “Sớm muộn gì hắn cũng biết thôi”.
“Tạm thời chỉ có thể như vậy”, Sở Huyên lắc đầu bất lực: “So với Diệp Thành, các sư tôn sẽ lựa chọn bảo vệ ký chủ, nếu thật sự chọc giận họ, Diệp Thành khó tránh khỏi bị trách phạt”.
“Không thể dung túng mãi được”, Từ Phúc hừ lạnh: “Vừa mới thành ký chủ đã coi trời bằng vung, sau này sẽ thế nào? Chúng ta nên liên hợp lại để trừ khử Thánh tử Doãn Chí Bình, so với kẻ nghiệt đồ này, Diệp Thành mới là ứng cử viên thích hợp nhất”.
“Có lẽ phải vậy thôi!”, Sở Huyên khẽ nói: “Sư huynh à, quả thật bây giờ Doãn Chí Bình rất mạnh, ký chủ có độ phù hợp chín phần, tu vi mới ở cảnh giới Chân Dương tầng hai, nhưng sức chiến đấu của hắn không dưới Huyền Linh Chi Thể cảnh giới Chân Dương tầng thứ năm, cũng chính vì tiềm lực này của hắn nên mới khiến các sư tôn bênh vực hắn như vậy, cho dù phạm tội lớn cũng sẽ giúp hắn dẹp yên, không có sự giúp đỡ của hội trưởng lão thì đồ nhi muội lấy gì để tranh đấu với hắn đây?”
“Vậy thì lấy danh hiệu Đan Thánh để tranh giành cùng hắn đi”, Từ Phúc hít sâu một hơi.
“Đan Thánh?”, Sở Huyên khẽ cau mày: “Đan Thánh gì ạ? Đan Thánh chẳng phải Hạo Thiên Trần Dạ sao?”