Chương 351: Âm Dương dung hợp, Đan Tổ Long Hồn
“Dung hợp cho ta”, Diệp Thành lại hét lên lần nữa trong tiếng bàn tán của mọi người, sau đó hắn phun ra một ngụm máu.
Tuy nhiên nỗ lực của hắn lại thất bại, mặc dù hai viên đan dược đều là đan dược kéo dài tuổi thọ nhưng chúng lại tự bài xích lẫn nhau, vừa va vào đã tự bật ra.
“Âm Dương giao hoà”, vào thời khắc mấu chốt cuối cùng, giọng nói hư ảo của Thái Hư Cổ Long vang lên trong đầu Diệp Thành.
“Âm Dương giao hoà?” sự tỉnh táo còn lại duy nhất của Diệp Thành khiến hắn bất giác lẩm bẩm.
Đột nhiên hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại cố gắng đứng vững, sau đó hai tay vung lên theo một quỹ đạo nào đó, động tác chậm rãi, khá giống đánh Thái Cực Quyền.
“Thái Cực chia làm hai, Âm và Dương; Âm và Dương từ hai hoà làm một, Thái Cực”.
“Tay trái là Âm, tay phải là Dương”.
“Lửa Dương tay trái, lửa Âm tay phải”.
“Tục mệnh là Âm, thọ nguyên là Dương”.
Diệp Thành vừa lẩm bẩm vừa chậm rãi múa tay.
Mà khi hai tay hắn đánh quyền, Tiên Hoả được khống chế trong hai tay cũng chuyển động theo, đan dược được Tiên Hoả bao quanh cũng chuyển động.
Đột nhiên, một Thái Cực được hình thành xung quanh Diệp Thành, mà Tục Mệnh Đan bốn vân và Thọ Nguyên Đan bốn vân lại giống hai điểm trong Thái cực Âm Dương, Âm Dương tương sinh lại tương khắc.
“Ôi… Ôi trời ơi, hắn làm gì vậy?”, phía Vi Văn Trác ở dưới trợn tròn mắt, với tầm nhìn của họ rất thì khó để giải thích những điều này.
“Chuyện… Chuyện gì thế này, sao còn luyện Thái Cực Quyền vậy?”
“Cách luyện đan kiểu mới à?”
“Từ Phúc! Đồ nhi của ngươi đang làm gì vậy?”, lão già Gia Cát Vũ ngạc nhiên hỏi.
“Ai… Ai biết chứ?”, Từ Phúc há hốc miệng.
“Kỳ diệu, kỳ diệu, thật sự kỳ diệu!”, Diệp Thành không nhịn được cảm thán: “Thái cực Âm Dương, hay, rất hay”.
“Thái cực Âm Dương, Tục Mệnh Thọ Nguyên, dung hoà”, cuối cùng trên vân đài vang lên tiếng hô của Diệp Thành.
Mọi người chỉ thấy hắn đột nhiên đứng lại, hai tay đang vung từ từ thu lại, cuối cùng áp hai lòng bàn tay vào nhau.
Mà khi hai tay hắn chắp lại, Thái cực Âm Dương lấy hắn làm trung tâm cũng biến mất, mặc dù Thái cực Âm Dương biến mất nhưng Tục Mệnh Đan bốn vân và Thọ Nguyên Đan bốn vân đã tự tiến lại gần, thật sự dung hợp với nhau.
“Thật… Thật sự dung hợp được rồi”, tất cả mọi người đều thẫn thờ.
“Làm… Làm vậy cũng… cũng được sao?”
“Diệp Thành, con đã vượt qua người làm sư phụ là ta rồi”, Từ Phúc ngơ ngác nhìn lên bầu trời, nhưng lại nở nụ cười thật tươi.
“Tiểu tử, con đã tạo ra tiên hà mới trong giới luyện đan”, Đan Thần nở nụ cười sảng khoái, ông ta già nua nhưng khi nhìn vào không trung lại như trong nháy mắt trẻ ra vài tuổi.
Đùng!
Một âm thanh lớn vang lên, sau khi Tục Mệnh Đan bốn vân và Thọ Nguyên Đan bốn vân dung hợp đã bắn ra thần quang màu xanh tím, bay thẳng lên bầu trời, xuyên qua hư không, cực kỳ chói mắt.
Ngay lập tức sắc trời thay đổi, mây đen bao phủ, trời đất trong phút chốc trở nên tối om.
“Sao… Sao tự nhiên trời lại tối?”, mọi người vô thức ngửa đầu nhìn lên trời.
Gầm!
Đột nhiên tiếng rồng gầm đáng sợ vang lên, chấn động cả đất trời, một đạo long hồn hư ảo bay lượn từ trên trời xuống, cơ thể con rồng khoẻ mạnh mà khổng lồ, tiếng gầm vang dội thể hiện sự bể dâu phủ đầy bụi theo năm tháng.
Nó thật sự quá to lớn, con người ở trước mặt nó chỉ nhỏ như châu chấu.
Giờ phút này tất cả mọi người đều nhìn lên hư không, vẻ mặt họ đều trở nên sợ hãi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, từng đôi đồng tử cũng co lại chỉ còn cỡ đầu mũi kim.
“Đan… Đan Tổ Long Hồn”, Đan Thần há hốc miệng, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
“Không… Không ngờ lại là Đan Tổ Long Hồn”, rất nhiều lão bối luyện đan sư đều hoá đá.
“Đây… Đây là Đan… Đan Tổ Long Hồn mà chỉ người nào nghịch thiên phá được ràng buộc mới có thể dẫn ra sao?”
“Sao có thể, sao có thể?”, trên vân đài, Huyết Đồng gào thét dữ dội, long hồn khổng lồ cực kỳ chói mắt trong mắt hắn, chỉ một điều này thôi cũng đủ chứng minh hắn đã hoàn toàn bị đánh bại.
“Thật sự muốn ta phải ngửa đầu nhìn lên thì ngươi mới chịu dừng sao?”, Huyền Nữ ở bên cạnh ngẩn ngơ nhìn lên hư không, nở nụ cười tự giễu, sự phức tạp trong đôi mắt đẹp khiến vẻ kiêu ngạo của cô ta lại một lần nữa bị chà đạp.
“Đó… Đó là gì vậy?”, người thảng thốt nhất ở đây vẫn là Diệp Thành, hắn cũng ngơ ngác nhìn lên hư không, không ngờ sau khi dung hợp thành công đan dược lại dẫn ra linh hồn hình rồng to lớn thế này.
Chỉ là hắn nào biết đó là Đan Tổ Long Hồn, là sự vinh quang lớn nhất mà luyện đan sư theo đuổi suốt cuộc đời.
Theo truyền thuyết từ thời xa xưa, Đan Tổ Long Hồn chính là Đan Chi Hồn, là long hồn được hình thành bởi Đan Chi Ý Chí.
Đan Tổ Long Hồn mới chỉ xuất hiện một lần trong lịch sử giới luyện đan. Long hồn xuất hiện khi Đan Tổ luyện ra đan dược, chỉ đan dược nào nghịch thiên phá được rang buộc mới có thể xuất hiện, không phân biệt đan dược mấy vân, chỉ xem bản thân đan dược có nghịch thiên hay không.
Tương truyền, năm xưa Đan Tổ dẫn ra Đan Chi Long Hồn, mà Đan Chi Long Hồn ấy đã đồng hành cùng ông trong suốt cuộc đời, cho đến khi ông chết nó mới tan biến trong đất trời, người đời sau gọi Đan Chi Long Hồn ấy là Đan Tổ Long Hồn.
Đến ngay cả Đan Vương ngày trước cũng không dẫn ra được Đan Tổ Long Hồn, có thể thấy dẫn được Đan Tổ Long Hồn khó như thế nào.
“Bái kiến Đan Tổ”, trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người, Đan Thần đã quỳ một gối xuống.
“Bái kiến Đan Tổ”, tiếp đó tiếng hô của mọi người như đợt sóng thuỷ triều, phàm là luyện đan sư thì đều quỳ trên đất như Đan Thần, họ coi Đan Tổ Long Hồn là Đan Tổ, đây là sự kính trọng của đời sau đối với Đan Tổ.
“Mẹ kiếp”, bên này lão già Gia Cát Vũ thấy Từ Phúc quỳ xuống thì lại liếc nhìn đi nơi khác, tất cả mọi người đều quỳ khiến lão ta thấy mình hơi khác người.
“Gia gia, chúng ta có quỳ không ạ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi và Bích Du đều nhìn lão già Gia Cát Vũ.
“Các con muốn quỳ thì quỳ, dù sao ta cũng không quỳ”, lão già Gia Cát Vũ ho khan: “Ta không phải luyện đan sư, họ quỳ vì đó là tổ tiên giới luyện đan của họ, liên quan gì đến ta?”
“Cũng đúng!”
“Thánh nữ”, lão già áo xám nhìn nơi khác rồi mới nhìn sang Cơ Tuyết Băng.
“Đan Tổ Long Hồn”, Cơ Tuyết Băng ngước mắt lên nhìn Đan Tổ Long Hồn khổng lồ: “Đó là Đan Chi Hồn, Đan Chi Ý Chí, chúng ta tu đạo đi trên con đường nghịch thiên, trái lại với ý chí của trời, kính trọng là được rồi, không cần phải quỳ trước nó”.
Nói rồi cô ta vuốt tay áo, đạp ra sức mạnh huyền diệu rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía lối ra, trước khi đi còn quay lại nhìn Diệp Thành trên vân đài: “Hạo Thiên Trần Dạ, ngươi là người thứ hai khiến ta phải kinh ngạc cảm thán”.
Sau đó cô ta quay người đi ra khỏi hội trường, biến mất chỉ trong nháy mắt.
Trên vân đài, nhìn mọi người đang quỳ, ánh mắt đờ đẫn của Diệp Thành một lần nữa hướng về phía Đan Tổ Long Hồn khổng lồ.
“Rốt cuộc ngươi có lai lịch gì?”, Diệp Thành lẩm bẩm, định đưa tay ra sờ nhưng vừa mới vươn tay ra đã thấy chân mềm nhũn khiến hắn đứng không vững.
Sau đó hắn cảm thấy trước mắt tối sầm, hắn ngã nhào ra.
Gầm!
Đan Tổ Long Hồn khổng lồ bay từ trên trời xuống, há miệng phun ra một luồng sức mạnh nhẹ nhàng đỡ lấy Diệp Thành, sau đó nó xoay tròn lấy Diệp Thành làm trung tâm, không rời nửa bước như đang bảo vệ Diệp Thành vậy.
Thấy thế, Đan Thần và những người khác đồng loạt đứng dậy, bước vào hư không, lên tới vân đài đưa hắn rời khỏi đây.
Mà Đan Tổ Long Hồn khổng lồ cũng nhập vào đầu mày Diệp Thành rồi biến mất.
Mặc dù bọn họ đã rời đi nhưng hội trường rộng lớn lại im lặng trong một thời gian rất dài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!