Chương 339: Bá Long Đao
Diệp Thành cứ thế chạy một mạch ra khỏi hội trường và chuồn vào một con đường nhỏ.
Đan Thành thật rộng lớn, núi non trùng điệp, trên mỗi một ngọn núi đều có lầu các và các sạp hàng trông thực sự phồn hoa.
Đi trên con đường nhỏ qua từng khúc cua, đôi mắt Diệp Thành không ngừng liếc nhìn các sạp hàng hai bên đường. Ngày mai diễn ra trận đấu cuối cùng rồi, trận đấu này yêu cầu luyện linh đan bốn vân và những linh thảo cần cho việc luyện ra linh đan bốn vân do mỗi người tự chuẩn bị.
Nghĩ thì cũng phải, những linh thảo cần có để luyện ra linh đan bốn vân đều vô cùng quý giá, loại nào cũng có giá đắt đỏ, đương nhiên cần đích thân luyện đan sư tham gia vào đại hội đấu đan đi chuẩn bị.
“Luyện Thọ Nguyên Đan bốn vân hay luyện Tục Mệnh Đan bốn vân đây?”, cả đoạn đường Diệp Thành vẫn luôn cân nhắc vấn đề này.
Tục Mệnh Đan bốn vân mua ở cửa hàng, linh hồn lạc ấn của nó đã được Diệp Thành nắm bắt được, hắn tự nhận nếu phát huy tốt thì có thể miễn cưỡng luyện ra được.
Còn Thọ Nguyên Đan bốn vân chính là loại mà Bích Du đưa cho hắn, so với Tục Mệnh Đan bốn vân thì việc luyện chế Thọ Nguyên Đan phức tạp hơn một chút, có điều cũng chỉ là một chút thôi, không đến mức phải tính toán quá.
“Hay là luyện cả hai loại?”, nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Thành vẫn quyết định luyện cả hai loại.
Thọ Nguyên Đan bốn vân và Tục Mệnh Đan bốn vân đều là loại đan dược tăng tuổi thọ, hai loại này đối với hắn mà nói đều hết sức thiết thực, với tình trạng hiện giờ của Diệp Thành thì đương nhiên thiếu tuổi thọ.
“Cứ quyết định vậy đi”, nghĩ rồi Diệp Thành bắt đầu lựa chọn ở các sạp hàng, chốc chốc hắn lại dừng lại mua lấy vài thứ.
Thế nhưng cả đoạn đường đi lựa chọn cũng khiến hắn phải xót xa vì những linh thảo cần có để luyện ra hai loại đan dược này ngốn của hắn năm, sáu mươi nghìn linh thạch, có điều nghĩ tới đó là linh đan bốn vân thì Diệp Thành lại cảm thấy có phần an ủi hơn.
Ừm?
Đang đi đường, Diệp Thành chợt cảm thấy tiên hoả và thiên lôi trong vùng đan hải rung động.
Có bảo bối!
Diệp Thành sáng mắt lên, đôi mắt hắn bắt đầu đảo hết từ trái sang phải, cuối cùng hắn dừng lại ở một sạp hàng bên đường. Theo như chỉ dẫn của tiên hoả và thiên lôi thì cái gọi là bảo bối nằm ngay ở sạp này.
Diệp Thành không nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng dừng trước sạp hàng đó. Chủ nhân của sạp hàng là một người trung tuổi cao ráo, trông rất nho nhã, như vị học sĩ uyên bác vậy. Khi Diệp Thành tới đây, ông ta còn đang cầm một quyển cổ thư say mê đọc.
Diệp Thành không hề quấy rầy người đàn ông trung tuổi kia, đôi mắt hắn nheo lại nhìn hết các món đồ được bày bán trên sạp hàng.
Không thể phủ nhận những món đồ trên sạp hàng này thật sự phong phú, có linh thảo linh quả, cổ thư quyển tông, bí pháp huyền thuật, và còn có cả những binh khí linh kiếm, thế nhưng nhiều nhất vẫn là đan dược vì dù sao thì đây cũng là đất của Đan Thành, sao có thể không bán đan dược chứ.
Cuối cùng đôi mắt Diệp Thành dừng lại ở thanh đao bị gãy và đã hoen rỉ, trên bề mặt thanh đao loang lổ, trông có vẻ như nó đã trải qua cơ số năm tháng và nơi này dường như đã tồn tại lâu rồi.
Diệp Thành nắm vào chuôi đao định cầm lên quan sát, có điều hắn đã đánh giá thấp sức nặng của thanh đao này, nó phải nặng ít nhất là một nghìn cân.
“Nặng thật”, Diệp Thành xuýt xoa, hắn hơi vận chân khí cố gắng cầm thanh đao lên.
Có lẽ thanh đao này đã tồn tại lâu đời rồi vả lại còn là thanh đao hỏng nên rất ít người đụng vào do vậy mà bên trên còn có lớp bụi mỏng bám vào.
Diệp Thành khẽ lau đi lớp bụi trên thanh đao và nhìn vào ba chữ cổ khắc trên thanh đao: “Bá Long Đao”.
“Bá Long Đao”, Diệp Thành khẽ vuốt thanh đao, “cái tên thật bá đạo”.
Không biết từ bao giờ, khi vuốt thanh đao, Diệp Thành chợt cảm thấy máu trong người mình sục sôi, đặc biệt là khi gõ vào thanh đao hắn còn nghe thấy âm thanh vọng lại, đó chính là tiếng đao vung ra.
Diệp Thành quan sát kĩ thanh đao từ đầu tới chuôi nhưng không thể đoán ra được chất liệu làm nên thanh đao này là gì, hắn biết thanh đao này rất dày dặn và chắc chắn.
“Thanh đao dày dặn thề này nhất định có thể chịu được sức mạnh của Bát Hoang Trảm”, Diệp Thành xoa cằm, uy lực của Bát Hoang Trảm quá mạnh khiến những thanh đao bình thường gãy lìa ngay từ lần đầu thi triển Bát Hoang Trảm.
“Có thanh đao này thi triển Bát Hoang Trảm có lẽ không tồi”, Diệp Thành cười nói.
“Tiểu hữu thích thanh đoạn đao này?”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì chủ nhân của sạp hàng đã đặt cuốn cổ thư xuống, mỉm cười nhìn hắn: “Nếu tiểu hữu muốn thì ta sẽ bán rẻ cho một chút, một trăm nghìn linh thạch có thể mua được nó”.
“Sáu mươi nghìn”, Diệp Thành cứ thế trả giá xuống.
“Tiểu hữu, cái giá này cũng thật là…”, người đàn ông trung tuổi bất giác bật cười: “Thế này nhé, tiểu hữu thêm hai mươi nghìn, ta giảm hai mươi nghìn, vậy là tám mươi nghìn linh thạch, thế nào?”
“Giao dịch thành công”, lần này Diệp Thành quyết định rất nhanh chóng, hắn đưa cho chủ sạp hàng một cái túi đựng đồ, đã là bảo bối, tám mươi nghìn hắn cũng mua.
Cất đi Bạo Long Đao, Diệp Thành lại bắt đầu đi hết các hàng vỉa hè để tìm kiếm, gần như hàng nào hắn cũng dừng lại, hi vọng tiên hoả và thiên lôi của hắn có thể dẫn đường hắn đi tìm bảo bối.
Có điều ở con đường tiếp theo, tiên hoả và thiên lôi như ngủ yên vậy, chúng chẳng có phản ứng gì.
Trời cũng tối dần, Diệp Thành đi được cả một nửa Đan Thành, thấy màn đêm buông xuống hắn mới lén lút quay lại con đường lớn náo nhiệt.
Có điều Diệp Thành vừa đi được hai bước đã trông thấy hai bóng hình thướt tha ở xa từ từ đi tới, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi sao?
Đợi tới khi cả hai người đi qua hắn mới ló đầu ra. Không phải hắn tránh Bích Du mà là tránh Thượng Quan Ngọc Nhi.
Cảnh tượng ướt át hôm đó bên trong lò luyện đan cho tới giờ vẫn còn trong kí ức Diệp Thành, hắn còn chưa nghĩ được phải đối mặt với cô ấy thế nào, nếu biết còn có thể sống sót đến giờ thì hắn đã bớt bớt đi từ trước rồi, chí ít thì cũng sẽ không ngang nhiên như vậy.
Đúng là tạo nghiệp mà!
Diệp Thành bất giác day trán.
“Tiểu hữu?”, đương lúc Diệp Thành lẩm bẩm thì đằng sau vang lên giọng nữ nhân.
“Hả?”, nghe vậy, Diệp Thành vô thức quay người lại, lúc này hắn mới thấy đằng sau mình là một nữ tử mặc y phục trắng, thân hình cao ráo, khí chất ngời ngời, khoan thai ung dung.
Ngoài nữ tử mặc đồ trắng này ra thì ánh mắt Diệp Thành còn liếc nhìn vào sạp hàng này, hoá ra là người bán y phục.
Có điều nói tới những bộ đồ treo ở đây thì đủ thứ màu sắc, màu nào cũng có, bộ nào trông cũng bắt mắt khiến Diệp Thành mới chỉ đảo mắt qua mà đã hoa mắt rồi.
“Tiểu hữu có ưng bộ nào không?”, nữ tử mặc y phục trắng cười nói.
“Cái này ấy à?”, Diệp Thành cười trừ, hắn liếc nhìn con đường, thấy Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi đã đi xa thì mới quay người lại đi vào cửa hàng: “Ta nhìn trước đã”.
“Tiểu hữu mua cho người thương hay thê tử của mình?”, nữ nhân kia khẽ cười, hỏi.
“Người thương”, Diệp Thành đáp đại, hắn vẫn nhìn những bộ y phục hai bên trái phải của mình, nếu như ưng bộ nào thì hắn cũng không ngại bỏ tiền mua cho Sở Huyên và Sở Linh mỗi người một bộ.
Và quả thật đúng ý, hắn đã ngắm được hai bộ với màu sắc bắt mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!