Chương 336: Chuyện liên quan đến ngực
“Cơ Tuyết Băng cũng tới?”, Thượng Quan Ngọc Nhi vừa nói xong, ba người đồng loạt nhìn sang cô: “Con thấy cô ta rồi à?”
“Ở bên kia đó ạ”, Thượng Quan Ngọc Nhi chỉ về một hướng, cuối cùng dừng ở một người mặc y phục trắng đang ngồi trên ghế trong đám đông.
Nghe vậy, ba người đều nhìn qua đó, nheo mắt nhìn người mặc đồ trắng.
Nữ cải trang nam? Khoé miệng ba người giật giật.
Đúng vậy, Cơ Tuyết Băng thực sự đã cải trang thành nam nhân. Cô ta mặc cẩm y, mái tóc dài được búi lên, trên đầu còn buộc khăn lụa, thoạt nhìn còn tưởng là thư sinh! Toàn thân cô ta toát lên vẻ nho nhã, lại thêm khí chất và dung mạo tuyệt thế, cho dù cải trang thành nam cũng vẫn rất tuấn tú.
“Đúng là mới lạ”, Từ Phúc cảm thán.
“Cô bé không nói thì ta thật sự không nhìn ra”, lão già Gia Cát Vũ tặc lưỡi: “Không ngờ Thành Côn dám để Huyền Linh Chi Thể xuống núi, không sợ bị người khác diệt khẩu sao?”
So với hai người họ, Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi bên cạnh lại thể hiện vẻ thù hằn khó chịu.
“Này, này, này”, lão già Gia Cát Vũ lườm hai cô gái: “Nhìn hai con như thể định đi đánh nhau với cô ta thế!”
“Là Chính Dương Tông bọn họ hãm hại Diệp Thành”, Thượng Quan Ngọc Nhi hằn học trả lời.
“Con nói vậy là vơ đũa cả nắm đấy!”, lão già Gia Cát Vũ bĩu môi: “Không thể vì một vài người mà coi cả Chính Dương Tông là kẻ thù được! Hơn nữa con cũng không đánh lại cô ta!”
“Con không đánh lại nhưng tỷ con thì chưa chắc”, ngực Thượng Quan Ngọc Nhi phập phồng dữ dội.
“Tỷ con? Thượng Quan Hàn Nguyệt?”
“Con nói rồi sao? Con đã nói gì đâu”.
“Thông qua”, khi bốn người đang nói chuyện thì Diệp Thành bên dưới đã vượt qua phần kiểm tra đan dược, tức là hắn đã lọt vào vòng chung kết.
Sau khi qua được phần kiểm tra đan dược, Diệp Thành rất phóng khoáng hất tóc, nhìn về phía Từ Phúc: “Trưởng lão, không khiến người mất…”
Hắn còn chưa nói xong đã sững người, nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi ngồi cạnh Bích Du với vẻ mặt rất vị: “Cô ấy chạy tới đây lúc nào vậy?”
“Khụ!”, Diệp Thành ho khan một tiếng, vội vàng dời tầm mắt.
Nhưng khi hắn thu hồi tầm mắt thì liếc thấy một thanh niên mặc đồ trắng ngồi trong đám đông, lúc này người đó đang lẳng lặng nhìn xuống dưới, vẻ mặt không buồn không vui, không nhìn ra chút cảm xúc nào.
“Cơ Tuyết Băng”, Diệp Thành nheo mắt, biểu cảm dưới lớp mặt nạ khá thú vị: “Nữ cải trang nam?”
“Không ngờ cô ấy cũng đến Đan Thành”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Đến khi nào nhỉ, sao lúc trước mình không phát hiện ra?”
Khi hắn nhìn sang tình cờ cũng là lúc Cơ Tuyết Băng ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau, cô ta khẽ cau mày, không biết vì sao từ khoảng cách cả chục nghìn trượng cô ta lại thấy cảm giác quen thuộc lạ thường trong mắt Diệp Thành.
“Người đó là ai? Thuộc thế lực nào?”, Cơ Tuyết Băng hờ hững hỏi.
Nghe vậy một lão già tóc xám bên cạnh cô ta vội lấy một ống giấy ra, kiểm tra xong mới cung kính trả rời: “Thưa Thánh nữ, hắn tên là Trần Dạ, là một luyện đan sư tản tu”.
“Trần Dạ”, nghe thấy hai chữ này, đôi mắt đẹp lãnh đạm của Cơ Tuyết Băng chợt sáng lên, bất giác đưa mắt nhìn Diệp Thành lần nữa.
Ở phía này, Diệp Thành đang duỗi eo, mặc dù biết Cơ Tuyết Băng đang nhìn mình nhưng hắn vẫn vờ như không biết.
“Tiếp theo là linh đan ba vân, huynh có áp lực không?”, Lạc Hi lại chạy tới, cười tươi nhìn Diệp Thành.
“Vẫn ổn!”, Diệp Thành gãi đầu.
“Ta nhìn ra được huynh không hề đơn giản!”, Lạc Hi nhìn Diệp Thành với vẻ đầy ẩn ý.
“Dù có không đơn giản hơn nữa thì cũng không lợi hại hơn sư tỷ muội được!”
“Cũng đúng”, Lạc Hi mỉm cười.
“Dừng”, khi hai người đang nói chuyện thì trưởng lão mặc áo trắng của Đan Thành đã hô lên: “Những ai chưa luyện ra đan dược có thể rời khỏi sân rồi, mời những người lọt vào vòng kế tiếp lên bốc thăm”.
Ông ta dứt lời và cuộc so tài vòng bán kết chính thức kết thúc, những người chưa luyện ra đan dược trong thời gian quy định và những người luyện ra từ thứ một trăm linh một lắc đầu rời đi.
Ngay sau đó, những người lọt vào vòng trong xếp hàng bốc thăm.
Người đầu tiên vẫn là Huyền Nữ, và người thứ hai vẫn là Huyết Đồng của Thị Huyết Điện, nụ cười của hắn nhìn thế nào cũng thấy rợn tóc gáy, bây giờ là ban ngày chứ nếu là ban đêm thì chắc chắn sẽ khiến người ta chết khiếp.
“Số sáu mươi mốt”, sau khi rút thăm, Diệp Thành thuận tay bỏ vào tay áo rồi bước tới thạch đài số sáu mươi mốt.
Như hai lần trước, vừa vào vị trí hắn đã bắt đầu nhìn hai bên trái phải.
Lần này không còn là bốn người phía Trần Vinh Vân, Từ Nặc Nghiên, cũng không phải là hai tên ngốc Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí, mà là bốn nhân vật lợi hại, hơn nữa còn là mấy người trước khi vào sân Từ Phúc đã giới thiệu cho hắn.
Bên trái là thanh niên tóc tím, Thánh tử của Huyết Linh thế gia ở Bắc Sở.
Bên phải là nữ tử áo tím, Thánh tử của Âm Dương thế gia ở Bắc Sở.
Phía trước là thanh niên tóc đỏ, Thánh nữ của Tinh Nguyệt Cung ở Bắc Sở.
Sau khi nhìn trái, nhìn phải và phía trước, Diệp Thành lại nhìn về phía sau, nhưng vị trí đó đang để trống, nói chính xác hơn là người đó vẫn chưa tới.
Chẳng mấy chốc người phía sau hắn đã tới, hơn nữa còn là nhảy tung tăng tới như một tiểu yêu tinh, đây chẳng phải Lạc Hi sao?
“Muội rút thăm trước ta sao lại tới muộn hơn ta vậy?”, Diệp Thành vừa cầm đan phương lên vừa thản nhiên hỏi.
“Ta đi vệ sinh”, Lạc Hi cười hì hì.
Ồ!
Diệp Thành há mồm, nhất thời không nói được gì.
Hắn lại nhìn ba người ở bên trái, bên phải và phía trước, sau đó lại hơi quay đầu nhìn Lạc Hi phía sau. Dù sao muội cũng là đồ nhi của Đan Thần, nếu là nam tử thì không nói, nhưng muội là một tiểu cô nương, không thể biết ý một chút à?
Một khúc nhạc đệm nho nhỏ trôi qua, vẻ mặt mọi người bình thường trở lại, ai cũng tập trung nghiên cứu đan phương.
“Tỷ tỷ, ngực tỷ to thật đấy!”, mấy người vừa tĩnh tâm lại thì Lạc Hi phía sau đã cất lời. Đôi mắt to trong veo của cô đang nhìn Thánh nữ Tinh Nguyệt Cung, nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm ngực cô ta.
“To lắm à?”, Diệp Thành ho khan một tiếng rồi bất giác nhìn sang bên phải, vừa nhìn đã thấy đôi gò bồng đào cao vút của Thánh nữ Tinh Nguyệt.
Lạc Hi không nói thì hắn cũng thật sự chưa từng quan sát kỹ Thánh nữ Tinh Nguyệt này.
Phải nói Thánh nữ Tinh Nguyệt thực sự là một mỹ nhân, dung nhan tuyệt đẹp, dáng người thướt tha, những áng mây tím bao quanh thân thể như thần hoa tử man.
Khi Diệp Thành nhìn cô ta, hắn còn nhìn cả Thánh tử Huyết Linh thế gia và Thánh tử của Âm Dương thế gia, hai người đó cũng đang nhìn lại.
Tuy nhiên Diệp Thành tự nhận mình nhìn chỉ là thưởng thức, nhưng ánh mắt hai tên kia mang theo sự phóng túng rõ rệt, nhất là Thánh tử Huyết Linh thế gia, gã nhìn xong còn liếm môi.
“Còn nhìn nữa ta sẽ móc mắt các ngươi”, mặc dù Thánh nữ Tinh Nguyệt đang xem đan phương nhưng vẫn biết mấy người phía Diệp Thành đang nhìn mình, nhất là khi cảm nhận được hai cặp mắt phóng túng, giọng điệu cô ta càng trở nên lạnh hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!