Chương 320: Đồ đệ đến rồi
Quay về nội môn, Diệp Thành đi một mạch tới Ngọc Nữ Phong và về khu rừng trúc nhỏ.
Đập vào mắt hắn là một bóng hình được che lấp bởi rừng trúc ở nơi xa xăm, lúc này người ấy đang ngồi trên băng ghế đá nhâm nhi trà, nếu quan sát kĩ thì đây chẳng phải là Sở Huyên sao?
Thấy vậy, Diệp Thành vội đi tới, mặt mày tươi cười: “Sư phụ đang đợi con sao?”
“Nếu không thì ngươi cho rằng ta nhàn rỗi chạy tới đây thưởng trà sao?”, Sở Huyên liếc Diệp Thành một cái, mặt mày không mấy dễ chịu.
“Vậy sư phụ đợi con có việc gì ạ?”, Diệp Thành không khách khí, hắn ngồi xuống sau đó cầm ấm nước nên rót luôn vào miệng, uống xong còn không quên lau đi vệt nước nơi khoé miệng.
“Cũng không có gì to tát lắm, chỉ là ta muốn nói ngươi sau này bớt thể hiện hơn một chút”, Sở Huyên khẽ nhấp ngụm trà.
“Người không cần phải nói con cũng hiểu mà”, Diệp Thành cứ thế xua tay: “Hôm qua khi ở Địa Cung, chưởng môn sư bá đã cảnh cáo con rồi. Hôm nay tới Vạn Bảo Các và Linh Đan Các, Bàng trưởng lão và Từ trưởng lão cũng lần lượt tìm con nói chuyện này, nói con sau này ngoan ngoãn một chút, nên ghẹo gái thì ghẹo gái, nên lấy vợ thì lấy vợ”.
“Chưởng môn sư huynh muốn tiến cử ngươi làm Thánh tử của Hằng Nhạc”, Sở Huyên điềm tĩnh nói.
“Đồ đệ của người không phải là vẫn rất tốt sao? Giờ phải giữ cả hai người Sở Linh và Sở Huyên, con rất hài lòng”.
“Lẻo mép, ai bảo ngươi giữ”, Diệp Thành cười đáp. Mặc dù lời nói của Diệp Thành chẳng ra làm sao nhưng là sư phụ lại là một nữ tử, Sở Huyên vẫn cảm thấy ngọt ngào.
“Đương nhiên phải giữ rồi, nếu không lỡ ngày nào đó bị người ta cướp đi thì sao?”, Diệp Thành cười xoà: “Mục tiêu của con rất rõ ràng, chăm chỉ tu luyện, cố gắng tu luyện đợi tới ngày mạnh hơn cả hai người, mỗi tay ôm một người”.
“Nếu ta không đồng ý thì sao?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành đầy hứng thú.
“Vậy thì phải dùng biện pháp mạnh thôi”, Diệp Thành toét miệng cười, vừa nói tay vừa vân vê và cười một cách giảo hoạt, vả lại trông bộ rất phấn khích, bộ dạng của hắn có vẻ như rất nóng lòng muốn thử.
Nhìn thấy thái độ này của Diệp Thành, Sở Huyên cảm thấy hết sức buồn cười. Ở Hằng Nhạc Tông, thử hỏi có ai dám nói chuyện với cô kiểu này, cô thật sự không nghĩ ra. Cái gan của tên đồ đệ này càng ngày càng to rồi.
“Được rồi, nghỉ ngơi đi. Ngươi đã hiểu đạo lý thì vi sư cũng không nói nhiều nữa”, Sở Huyên từ từ đứng dậy, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Sau khi cô rời đi, Diệp Thành mới ho hắng gãi đầu chạy về rừng trúc.
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.
Mới sáng sớm, khi trời còn chưa tỏ, Diệp Thành hãy còn say giấc đã bị một giọng nói đinh tai nhức óc làm tỉnh giấc: “Tiểu tử, xem ta dẫn ai đến cho ngươi này”.
Người gào thét đó chính là Hùng Nhị, tên này thịt ngày càng nhiều lên, cả cơ thể trông giống như đụn thịt, đôi mắt híp lại phải vạch ra mới thấy được con ngươi.
Bên cạnh hắn còn có một thiếu nữ chừng mười hai, mười ba tuổi, lúc này đang nhìn ngó xung quanh, có vẻ như cảm thấy hiếu kỳ về nơi này.
Cô gái mặc quần áo rách rưới, đến đôi giày cũng không lành lặn, có lẽ trông cũng rất xinh đẹp nhưng vì đầu tóc rối bời nên nhìn như kẻ ăn mày hành khất, điều đáng nói đó là đôi mắt cô bé long lanh như nước hồ thu vậy.
Nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là công chúa Tịch Nhan của nước Triệu sao?
“Gào cái gì mà gào?”, trong nhà trúc, Diệp Thành bực bội đi tới, trừng mắt nhìn Hổ Oa sau đó mới nhìn sang thiếu nữ chừng mười hai, mười ba tuổi bên cạnh Hùng Nhị. Hắn đột nhiên khựng lại: “Tịch Nhan?”
“Là muội, là muội”, Tịch Nhan nhìn Diệp Thành, cô ôm chầm lấy hắn khóc oà lên như con mèo con yếu đuối.
Ôi…!
Diệp Thành há hốc miệng, hắn bất giác nhìn sang Hùng Nhị. Hùng Nhị nhún vai: “Ta gặp cô bé khi xuống núi, cô ấy nói muốn tìm Diệp Thành nên ta dẫn tới đây, đây không phải là người thân của ngươi chứ?”
“Thôi bỏ đi”, Diệp Thành ho hắng nhìn Tịch Nhan trong lòng, thấy cô bé ăn mặc rách rưới như vậy thì nhất định là trên đường đi bị kẻ khác ăn hiếp rồi.
“Cuối cùng muội cũng chọn tu tiên rồi sao?”, Diệp Thành đỡ lấy Tịch Nhan trong lòng dậy.
“Ừm, ừm, muội muốn tu tiên”, Tịch Nhan gật đầu dứt khoát, trong đôi mắt ngấn nước kia rõ vẻ kiên định.
“Muội chắc chắn muốn đi con đường này chứ?”, Diệp Thành hỏi lại lần nữa.
“Muội quyết định rồi”, Tịch Nhan lau đi nước mắt: “Con đường này dù cô độc nhưng Nhan Nhi không sợ”.
“Được, ta dẫn muội đi nhận thẻ bài thân phận”, Diệp Thành nói rồi toan sải bước đi.
“Muội không muốn làm đệ tử bình thường, muội mốn làm đệ tử của huynh”, Tịch Nhan kéo Diệp Thành lại, hơi ngẩng đầu, khuôn mặt ngây thơ với đôi mắt ngấn nước nhìn Diệp Thành đầy hi vọng: “Huynh từng nói nếu muội quyết định thì huynh sẽ nhận muội làm đồ đệ”.
“Không phải, lúc đó không phải ta nói vậy”.
“Muội không quan tâm, dù sao muội cũng đã đến đây rồi, muội muốn làm đệ tử của huynh”.
“Nào nào, tiểu muội muội”, ở bên, Hùng Nhị tiến lên trước kéo Tịch Nhan tới bên mình: “Này, hắn không muốn làm sư phụ của muội thì để ta làm sư phụ của muội nhé, ta cũng rất lợi hại”.
“Huynh quá béo, trông không đẹp”.
“Ta nói này tiểu muội muội, muội cũng không thể nói chuyện thế này chứ”, Hùng Nhị nói bằng vẻ mặt nghiêm túc, nói rồi còn không quên vuốt vuốt tóc: “Không thể phủ nhận ta trông có hơi béo một chút, nhưng nhìn người phải nhìn vào khí chất, khí chất muội hiểu không? Khí chất của ta ở Hằng Nhạc Tông này chỉ có một, ta…”
“Ngươi cút sang một bên cho ta”, Hùng Nhị còn chưa nói xong thì đã bị Diệp Thành đạp cho một cái bay đi, một tiểu cô nương tốt không thể để cho tên béo chết dẫm này dụ dỗ được.
Sau khi đạp bay Hùng Nhị, Diệp Thành mới liếc nhìn Tịch Nhan từ đầu tới chân sau đó hắn lấy ra một bộ y phục trắng trong túi đựng đồ: “Nào Tịch Nhan, muội thay bộ đồ này vào, ta dẫn muội đi gặp sư tổ”.
Ừm ừm!
Tịch Nhan tươi cười, đôi mắt híp lại thành hình trăng khuyết, cô ôm lấy bộ y phục rồi nhảy nhót vào trong phòng.
Ngay sau đó, Tịch Nhan rửa mặt sạch sẽ, thay bộ y phục trắng lên và bước ra ngoài, trông cô quả là một tiểu cô nương hết sức đáng yêu. Bộ y phục mặc dù có hơi rộng nhưng miễn cưỡng thì vẫn vừa.
Đi thôi!
Diệp Thành vẫy tay gọi, hắn sải bước ra ngoài đầu tiên, Tịch Nhan vội đi theo.
Cả chặng đường đi, cô bé hết nhìn trái lại nhìn phải, ở thế giới người phàm không hề đẹp đẽ như vậy, mỗi một thứ đồ ở đây đều rất kì lạ, chốc chốc Tịch Nhan kéo Diệp Thành cùng xem rồi lại nhảy nhót giống như một chú chim non vậy.
Nhìn tiểu cô nương ngây thơ ở bên Diệp Thành bất giác thầm nhủ: “Đúng là không biết đưa muội đi trên con đường này là đúng hay sai nữa, hoặc có lẽ sẽ có ngày muội nhận ra làm một công chúa ở đất nước người phàm mới thật sự tốt”.
Cả hai người đi một mạch tới Ngọc Nữ Phong.
Vừa bước vào, Diệp Thành đã thấy Sở Huyên ngồi trên vân đoan.
“Sư phụ, con dẫn một đồ tôn tới đây cho người”, Diệp Thành nói một câu rồi cầm ấm nước trên bàn trút vào miệng và nuốt ực ực.
“Đồ tôn?”, Sở Huyên bất ngờ, đầu tiên là nhìn Tịch Nhan sau đó lại nhìn sang Diệp Thành: “Đồ tôn gì?”
“Cô ấy là công chúa của nước Triệu, lần trước khi con tới đó thực hiện nhiệm vụ con có nói nếu muốn tu tiên thì làm đồ đệ của con”, Diệp Thành nhướng vai: “Lần này cô ấy đi đường xa tới đây, được tên béo Hùng Nhị đưa tới chỗ con ạ”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!