Chương 292: Tu vi tiêu tán
“Thành Côn”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Dương Đỉnh Thiên mặt mày phẫn nộ gằn giọng, ông ta bay vào hư không tung ra một chưởng về phía Thành Côn. Ông ta sao có thể ngờ nổi Thành Côn là tông chủ một tông lại dám giở trò với một tiểu bối mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên trước mặt bao nhiêu người như vậy. Cơn tức giận này ông ta thực sự không thể kiềm chế lại nổi.
Hừ!
Thành Côn lạnh giọng lật tay tung chưởng.
Rầm!
Hai chưởng giao nhau phát ra âm thanh vô cùng lớn. Hư không vang lên từng tiếng động đinh tai nhức óc, một ngọn núi của Chính Dương Tông sụp đổ cũng vì khí thế mạnh mẽ của cả hai tạo ra khi giao chiến.
“Ngươi mà cũng xứng là tông chủ một tông?”, Phong Vô Ngấn với cơn giận ngút trời chém ra một kiếm sắc lạnh.
Hỗn xược!
Sau tiếng nạt với giọng già nua, một lão già mặc đồ xám xuất hiện trong hư không, lật tay đánh tan kiếm mang của Phong Vô Ngấn, đến cả cơ thể của Phong Vô Ngấn cũng bị đẩy lùi về sau.
“Cảnh giới Chuẩn Thiên”, kẻ mạnh của tứ phương hết sức kinh ngạc.
“Nơi này là Chính Dương Tông, muốn chết sao?”, lão già mặc đồ xám lạnh giọng, lão ta xuất hiện trong hư không như một vị vua của thế gian, khí thế mạnh mẽ khiến nhiều người phải run sợ.
Lão ta chính là Chính Dương Tông Thái Thượng Lão Tổ, là chưởng giáo đời trước của Chính Dương Tông, là Ân Trụ - tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ.
“Ân Trụ, Chính Dương Tông của ông ức hiếp người quá đáng”, Dương Đỉnh Thiên không tỏ ra sợ hãi, cứ thế nhìn chằm chằm vào lão già mặc đồ xám mà nạt lại.
Ân Trụ liếc nhìn Dương Đỉnh Thiên, lạnh giọng nói: “Dương Đỉnh Thiên, trước khi ra khỏi cửa, Ngọc Dương Tử không dạy ngươi phải biết tôn sư trọng đạo sao? Hay là ngươi căn bản không thèm coi bổn toạ ra gì?”
Nói rồi, khí tức của Ân Trụ lại lên cao phá đi khí tức của Dương Đỉnh Thiên.
Thấy vậy, kẻ mạnh ở tứ phương lại lần nữa run rẩy, thầm nhủ uy lực của Ân Trụ quá lớn, thực lực đã đạt tới mức kinh người.
Thế nhưng cho dù là vậy thì Dương Đỉnh Thiên vẫn tiến lên trước một bước: “Thành Côn hãm hại đệ tử của ta, việc này nếu không cho Hằng Nhạc Tông một câu trả lời thì Hằng Nhạc Tông nhất định tuyên chiến với Chính Dương Tông bằng mọi giá”.
“Hãm hại?”, không đợi Ân Trụ lên tiếng, Thành Côn đã cười mỉa mai nhìn Dương Đỉnh Thiên với con mắt đầy hứng thú: “Dương Đỉnh Thiên, cơm có thể ăn bừa nhưng lời nói thì không được nói bừa”.
“Ngươi còn giám giảo biện”.
“Ta cần phải giảo biện sao?”, Thành Côn cao cao tại thượng nhún vai, cười giễu cợt: “Ta từng nói, đệ tử đứng đầu trong cuộc thi tam tông sẽ dành được viên linh đan năm vân, nhưng ta không nói là linh đan loại nào, vả lại linh đan mà ta đưa cho hắn quả thực là linh đan năm vân, sao có thể nói ta hãm hại được. Đây chẳng phải là đang đổ oan cho ta sao?”
“Ngươi…”, Dương Đỉnh Thiên bị nói tới mức không nói nổi thành lời, sắc mặt ông ta khó coi vô cùng.
Quả thực, Thành Côn nói không sai, ông ta từng nói đệ tử đứng đầu trong trận so tài tam tông sẽ nhận được phần thưởng là viên linh đan năm vân nhưng lại không nói rõ là viên linh đan loại nào.
Vả lại linh đan mà Thành Côn thưởng cho Diệp Thành cũng đúng là linh đan năm vân.
Nói vậy thì Thành Côn không hề sai, sai là do bọn họ quá sơ ý, vì để trị thương cho Diệp Thành mà không điều tra xem đó là đan dược gì mà cứ thế để Diệp Thành ăn vào.
Dương Đỉnh Thiên không còn lời nào để nói, nếu trách thì chỉ có thể trách bọn họ đã không thận trọng, trách bọn họ đã đánh giá sự độ lượng của Thành Côn quá cao. Dưới con mắt chứng kiến của bao nhiêu người đến vậy mà ông ta dám hãm hại cả một đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên.
“Đến đi”, Bàng Đại Xuyên lửa giận đùng đùng không thể kiềm chế nổi, khí tức ở trạng thái Đỉnh Phong cũng xuất hiện, trông dáng vẻ như muốn khai chiến đến nơi.
Cũng giống như ông ta, khí tức của Phong Vô Ngấn và Đạo Huyền Chân Nhân cũng tăng lên tới cực điểm.
Thấy vậy, trưởng lão của Chính Dương Tông lạnh giọng, mười mấy trưởng lão nhảy ra, người nào người nấy đều ở cảnh giới Không Minh, khí thế mạnh mẽ dị thường, khí tức nối liền với nhau khiến cả tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng phải kiêng dè.
“Nếu hiện giờ khai chiến, ta không ngại để các ngươi ở lại Chính Dương Tông cả đời đâu”, thấy mùi thuốc súng trước mặt, Thành Côn cũng cười lạnh lùng lên tiếng.
Ông ta có chỗ dựa nên không sợ. Đây là địa bàn của Chính Dương Tông, ông ta sợ gì mà không khai chiến với phía Dương Đỉnh Thiên? Và như vậy thì Chính Dương Tông của ông ta sẽ càng nổi tiếng, có thể diệt người của Dương Đỉnh Thiên danh chính ngôn thuận.
Thấy trận thế lớn bên Chính Dương Tông, trong mắt Dương Đỉnh Thiên mặc dù vẫn mang theo ánh nhìn sắc lạnh nhưng ở tình huống nghìn cân treo sợi tóc này, ông ta không thể không bình tĩnh lại.
Ông ta có thể làm tông chủ một tông đương nhiên có tầm nhìn hơn người. Với khả năng quan sát của mình, Dương Đỉnh Thiên đương nhiên có thể nhìn ra đây chính là cái bẫy mà Thành Côn đã gài ra từ trước. Một khi khai chiến và chỉ dựa vào mấy người phía bọn họ thì việc bị diệt ở đây là điều không phải bàn cãi.
Phụt!
Khi cả hai bên đang đối đầu nhau thì Diệp Thành trên chiến đài lại phun ra máu.
Lúc này, trạng thái của hắn trông hết sức thê thảm, toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể đều có máu tươi chảy ra, kinh mạch trong cơ thể cũng bị đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách cốt như bị hàng vạn con dao chém đứt.
Hắn trông như người máu, khí huyết hỗn loạn tới cực điểm, tu vi cũng sụt xuống tầng thứ sáu cảnh giới Ngưng Khí.
“Dừng lại cho ta”, Gia Cát Vũ đã đặt tay ấn vào người Diệp Thành từ lâu như thể muốn hoá giải tác dụng của đan dược Thực Cốt Đan kia.
“Diệp Thành”, Sở Huyên tái mét mặt, cô nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt đau khổ. Diệp Thành liên tục bị giảm sút tu vi khiến cô rối bời tâm trí. Mặc dù biết là Thực Cốt Đan nhưng Sở Huyên lại không biết bắt đầu từ đâu để cứu đồ đệ, chỉ đặt hết niềm tin vào Gia Cát Vũ.
Có điều Thực Cốt Đan đã tan ra trong cơ thể Diệp Thành nên dù Gia Cát Vũ có thủ đoạn cao siêu thế nào đi nữa thì cũng uổng công vô ích.
Trong chốc lát, tu vi của Diệp Thành từ tầng thứ sáu cảnh giới Ngưng Khí đã giảm xuống tầng thứ nhất, khí tức hỗn loạn khiến Diệp Thành suýt chút nữa thì bị chôn vùi.
“Thực Cốt Đan năm vân có thể khiến cho một kẻ với tu vi Không Minh tiêu tán tu vi, hắn có thể giữ lại được cái mạng đã là may mắn lắm rồi”, Gia Cát Vũ thở dài, rút tay về với vẻ bất lực.
“Diệp Thành, đồ đệ của ta”, Sở Huyên ôm Diệp Thành vào lòng, đôi mắt nhoà lệ, đồ đệ của cô ta phải chịu đựng nhiều như vậy, vất vả lắm mới đi được đến ngày hôm nay, ấy vậy mà lại rơi vào hoàn cảnh thế này, người làm sư phụ như cô ta sao có thể không đau đớn cho được.
Haiz!
Thấy tu vi của Diệp Thành bị tiêu tán, căn cơ bị huỷ hoại sạch sẽ, người ở tứ phương đều thở dài.
“Một kỳ tài thế này, thật đáng tiếc”.
“Đây là sự tổn thất quá lớn trong giới tu luyện”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!