Chương 290: Khí thế suy bại
“Tại sao ta phải hận muội? Muội có sự cao ngạo của mình, ta có sự cố chấp của ta”, Diệp Thành nói với giọng thản nhiên, không mang theo bất cứ cảm xúc nào. Hắn ta lảo đảo, mái tóc trắng xoã lên bờ vai trông vẻ già nua thấy rõ.
Đột nhiên, nước mắt Cơ Tuyết Băng trào ra ướt gò má. Cô ta từng nghĩ rằng sẽ gắn bó với Diệp Thành suốt đời suốt kiếp, thế nhưng khi Diệp Thành bị phế bỏ vùng đan điền còn cô ta lại biết mình có được Huyền Linh Chi Thể thì cái gọi là cao ngạo kia đã chôn vùi đi tình duyên của bọn họ.
Cô ta cho rằng Diệp Thành không xứng với sự tôn quý của mình. Cô ta cho rằng sẽ không liên quan gì đến Diệp Thành nữa. Thế nhưng, tạo hoá lại trêu người, khi cô ta cần người giúp đỡ nhất thì người đeo mặt nạ là Diệp Thành lại xuất hiện trong cuộc đời cô ta.
Cơ Tuyết Băng sao có thể ngờ nổi người đeo mặt nạ ấy chính là Diệp Thành. Thật đáng thương, bởi cô ta ngày nhớ đêm mong một người nhưng cuối cùng tất cả lại chỉ là một trò cười.
Mãi tới giây phút bị mũi tên kia đâm vào tim cô ta mới thực sự hiểu ra rằng mình nực cười đến thế nào. Cô ta là ai? Cô ta là Huyền Linh Chi Thể, là truyền thuyết bất bại nhưng lại bại dưới tay một tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên, cách cô ta cả một tầng cảnh giới lớn.
Mà tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên đó lại chính là người mà cô ta từng bỏ rơi.
Tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên đó chính là người mà cô ta hằng nhớ đêm mong.
Vốn dĩ bọn họ có thể là một cặp nhưng tạo hoá lại trêu người khiến bọn họ từ người thương lại trở thành người dưng, từ người dưng lại trở thành đối thủ trên chiến đài, từ đối thủ trên chiến đài lại trở thành hai người xa lạ.
Đây có lẽ chính là sự trừng phạt, là nghiệp báo giữa nhân và quả.
Một người cao ngạo như cô ta đã thất bại thảm hại, một người cao ngạo như cô ta đã tự tay mình vứt bỏ đi một kỳ tài hiếm có, tự chôn vùi mối tình duyên vốn dĩ thuộc về mình.
Hiện giờ mọi thứ chỉ còn lại là những mảnh hồi ức tan vỡ.
Hiện trường lúc này cũng bởi có cuộc đối thoại thổn thức giữa hai người mà trở nên yên lặng, hồi lâu không ai lên tiếng.
Được lắm!
Sau tiếng xuýt xoa của Tư Đồ Ngọc, hội trường trầm lắng đột nhiên như bùng nổ. Bọn họ trầm trồ vì một người trên chiến đài, vì hắn đã huỷ đi thần thoại bất bại trong truyền thuyết, và hắn đã tạo nên một giai thoại truyền kỳ mới.
Trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm đã đứng dậy, bà ta mỉm cười, nói: “Giang sơn ắt có nhân tài xuất hiện, thời đại này được định sẵn là bất phàm”.
“Vốn tưởng rằng cuộc so tài của tam tông không có gì đặc sắc nhưng cuối cùng lại hết sức thú vị”, ở bên, Phục Nhai cũng tấm tắc.
“Đại Sở Huyền Tông, sau này có người kế thừa rồi”, Huyền Thần cũng lần đầu tiên mỉm cười một cách thoải mái.
“Đi thôi”, sau khi nhìn Diệp Thành lần cuối, Đông Hoàng Thái Tâm mới quay người biến mất: “Phục Nhai, nếu như hôm nào đó có thời gian thì đưa tên tiểu tử Diệp Thành kia tới chỗ ta. Hắn là người mà Thiên Huyền Môn nhất định phải có được bằng mọi giá”.
Chúng ta đi thôi, sự việc bên dưới vẫn chưa kết thúc.
Trên chiến đài, Diệp Thành lảo đảo, cuối cùng hắn cũng ngã xuống.
Trận chiến này hắn đã bị thương quá nặng, bị Cơ Tuyết Băng đánh trọng thương liên tiếp là một chuyện, lại sử dụng bí pháp cấm thuật nhiều lần, thiêu đốt tinh huyết, hiến tế tuổi thọ, công thể và linh hồn đều bị tổn hại nghiêm trọng.
Mặc dù hắn chiến thắng trong trận chiến này nhưng lại thắng một cách thảm hại.
Bên dưới chiến đài, một bóng hình đã đi lên đỡ lấy Diệp Thành và ôm hắn vào lòng.
“Sư phụ, đồ đệ không làm người thất vọng chứ?”, Diệp Thành trào máu ra khỏi miệng, hắn nằm gọn trong lòng Sở Huyên trong tình trạng không còn chút sức lực và nở nụ cười mỏi mệt.
“Không, vi sư rất tự hào về con”.
“Vậy khi quay về người có lột y phục cho con xem không?”
“Đã thành ra thế này rồi mà còn dám lẻo mép à?”, Sở Huyên vì mừng quá mà không hề tỏ ra tức giận. Cô khẽ vuốt má Diệp Thành, khi trông thấy mái tóc bạc trắng và khuôn mặt mệt mỏi đó của Diệp Thành, trong lòng Sở Huyên bất giác cảm thấy nhói đau.
“Băng Nhi bại…bại rồi sao?”, ở một nơi khác, Thành Côn ngồi thẫn thờ trên ghế, người của Chính Dương Tông mặt mày đều tái nhợt cả đi, cho tới bây giờ bọn họ vẫn không dám tin Huyền Linh Chi Thể lại bại trận.
“Sao ta lại nghe nói người đứng đầu trong cuộc so tài tam tông sẽ nhận được viên linh đan năm vân nhỉ?”, trong tiếng trầm trồ kinh ngạc của tất cả mọi người, một giọng nói chợt vang lên.
Lời này khiến cho tất cả mọi người đều hướng ánh mắt sang Thành Côn.
Trước khi trận so tài của tam tông diễn ra, Chính Dương Tông đã có lời, phần thưởng của người đứng đầu trong trận so tài tam tông là viên linh đan năm vân.
Chính Dương Tông lúc đó tự nhận Huyền Linh Chi Thể vô địch cho nên mới dám lớn lối như vậy, vì bọn họ biết rằng người dành giải nhất sẽ ở Chính Dương Tông và nhân vật chính trong trận so tài tam tông chính là Huyền Linh Chi Thể.
Hiện giờ Huyền Linh Chi Thể đã bại, việc mà bọn họ vốn tưởng rằng sẽ xảy ra lại không xảy ra, mà một kỳ tích mới lại xuất hiện nên Chính Dương Tông không những không có được vinh quang như trong tưởng tượng, ngược lại còn trở thành trò cười của lần so tài này.
Và kẻ tạo ra kỳ tích lại chính là tên đệ tử mà trước kia Chính Dương Tông đuổi đi.
Sắc mặt Thành Côn tôi độc thấy rõ. Ông ta thực sự đã tự đào cho mình cái hố.
“Thành Côn, mau thực hiện đi”, Gia Cát Vũ lại lần nữa lên tiếng. Ông ta chỉ muốn xử lý Thành Côn đến cuối cùng, vả lại bộ dạng thể hiện ra nếu như Thành Côn không lấy ra được linh đan năm vân đưa cho Diệp Thành thì ông ta sẽ không bỏ qua.
“Phần thưởng của người đứng đầu đâu, mau lấy ra, đừng mong nuốt lời”, Bàng Đại Xuyên cũng đứng dậy, giơ tay ra chỉ.
“Mau lên đi, nhận thưởng xong chúng ta còn phải quay về nữa”, cái tên chỉ sợ trời không đủ loạn Tư Đồ Nam cũng chêm lời.
“Một viên linh đan năm vân, một món binh khí thượng đẳng, hai triệu linh thạch…”, Đạo Huyền Chân Nhân đứng dậy vả lại còn nói rõ phần thưởng của người đứng đầu: “Một món cũng không được thiếu, mau lên”.
Cả bốn người, người này một câu, người kia một câu suýt chút nữa thì khiến Thành Côn tức ói ra máu. Trông sắc mặt ông ta, người ở tứ phương không nhịn được mà bật cười.
Đúng là hại người không được, ngược lại còn tự hại mình. Đúng là tự đào hố chôn mình.
Muốn sỉ nhục người ta nhưng lại bị ăn quả báo. Hiện giờ những người có mặt ở đây chỉ có thể nghĩ tới những lời này, đương nhiên những lời này không ai nói ra, nếu không thì rất có khả năng bị giữ lại Chính Dương Tông mất.
Lại nhìn về Thành Côn, mặt ông ta đã không còn ra khuôn mặt bình thường nữa.
“Đã hào phóng như thế thì sao không nói là linh đan sáu vân ngay từ đầu đi?”, Gia Cát Vũ gại gại mũi.
Gia Cát Vũ quả là người biết giết người khác bằng lời nói, chỉ một câu thôi mà suýt thì khiến Thành Côn ói ra máu.
Lại nói tới Thành Côn, ông ta cũng có phần may mắn, may mắn vì bản thân lúc đó nói là linh đan năm vân chứ không phải linh đan sáu vân, nếu không thì lần này không biết ông ta phải thu dọn tàn cục thế nào. Linh đan năm vân ông ta còn có thể lấy ra được chứ linh đan sáu vân thật sự khó nói.
Mau đi.
Đừng nói trốn!
Giọng nói tứ phương vang lên lên tiếp khiến Thành Côn vốn ngông cuồng tự đại, giảo hoạt mưu mô cũng không thể chịu nổi được áp lực.
Cuối cùng, ông ta nghiến răng lấy ra cái túi đựng đồ, vứt ra: “Lấy đi”.
“Vậy mới phải chứ”, Đạo Huyền Chân Nhân vung tay nhận lấy túi đựng đồ sau đó lấy ra một viên linh đan với ánh sáng tím rực rỡ.
“Linh đan năm vân, đó chính là linh đan năm vân đấy”.
“Thành Côn đúng là hào phóng”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!