Lại là một đêm yên tĩnh, đỉnh núi Thanh Loan yên lặng và tĩnh mịch.
Dưới gốc cây cổ thụ, Sở Linh đang ngồi một cách duyên dáng, mỉm cười nhẹ, thể hiện sự dịu dàng của người con gái.
Còn Diệp Thành thì đang ở đối diện cách đó mấy thước, dựng một cái giá vẽ, cầm cọ vẽ, phác họa từng nét một.
Hoa nở trăng tròn, không khí thật lãng mạn, khiến người ta ta phải hâm mộ.
Tuy nhiên, khi nhìn bức tranh do Diệp Thành vẽ, cái gọi là lãng mạn chỉ còn lại sự buông thả, bức tranh đó thực sự rất quyến rũ.
'Trên người Sở Linh rõ ràng đang mặc quần áo, nhưng hắn lại vẽ thành khỏa thân, toàn bộ chỉ là...một bức chân dung hình thể.
Hơn nữa, người họa sĩ này còn là một bậc thầy cao siêu, khắc họa cơ thể trắng nõn của Sở Linh đến mức hoàn hảo, thực sự rất quyến rũ.
Tình cảm này, sự theo đuổi này, tâm trạng này, thực sự không có ai khác.
Điều đáng nói là mỗi khi tên này vẽ một nét, cái lều nhỏ ở phần thân dưới của hắn lại nhô lên một chút, lộ ra rõ ràng.
"Còn chưa xong à?" Không biết đây là lần thứ mấy Sở Linh hỏi câu này.
"Đừng gấp gáp!" Diệp Thành nói, lại phác họa một nét nữa rồi lùi lại hai bước, sờ sờ cằm khen ngợi: "Không tệ."
"Một bức tranh mà vẽ hơn ba canh giờ, có phải ngươi cố ý trêu chọc ta không?" Sở Linh không tin, xoa cổ đỉ tới.
Khi nhìn thấy bức tranh cuộn kia, cô ấy cảm thấy như bị sét đánh.
Đây có phải là cô ấy không? Đúng vậy, là cô ấy, Sở Linh khỏa thân, dáng người rất đẹp, chỗ cần to thì to chỗ cần nhỏ cũng nhỏ.
Trong chốc lát, hai má cô ấy đã đỏ bừng, không biết là đang xấu hổ hay tức giận, hóa ra nãy giờ ngươi đang vẽ ta trần trụi.
"Không tệ đúng không!" Diệp Thành vứt cọ vẽ đi, lắc đầu một cách tự nhiên, làm xong còn không quên vuốt tóc.
"Diệp Thành." Sở Linh tức điên, giận đến giậm chân.
Tiếng hét của cô ấy rất từ tính và mức decibel cực cao khiến những người đang ngủ mơ cũng phải giật mình ngồi dậy.
Có quá nhiều người ngó đầu nhìn về phía đỉnh núi Thanh Loan với vẻ mặt kỳ quái.
Cặp vợ chồng này thực sự không yên phận, hơn nửa đêm không ngủ, la to
hét nhỏ, khiến bọn họ cũng không thể ngủ được.
Trên đỉnh Thanh Loan rất náo nhiệt, Diệp Thành lăn lê bò càn chạy ở phía trước, còn Sở Linh thì cầm theo một cây gậy sắt, tức giận muốn hộc máu đuổi theo phía sau.
Xấu hổ, thật đáng xấu hổ, biết hắn không biết xấu hổ, nhưng cô ấy không ngờ hắn lại không biết xấu hổ đến như vậy, điều buồn cười là cô ấy lại rất hợp tác.
“Hay là nàng cũng vẽ ta đi?” Diệp Thành cười toe toét.
"Ngươi có còn biết xấu hổ hay không vậy." Sở Linh giơ gậy lên muốn đánh hắn.
Dừng lại." Diệp Thành xua tay, đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, sau đó nhìn lại thân thể của mình, có ánh sáng xuất hiện.
Không cần phải nói, Sở Linh thực sự dừng lại, thanh sắt giơ lên dừng lại giữa không trung, cô ấy lặng lẽ nhìn ánh sáng trên người Diệp Thành.
Cơ thể của Diệp Thành...đang mờ đi, ấn ký khế ước thông linh xuất hiện, một sức mạnh thần bí bao bọc cơ thể hắn.
Rõ ràng, ký chủ của Thanh Xuyên trên Chư Thiên...Lý Truyền Sinh đang thông linh Thanh Xuyên, nhưng khế ước thông linh lại đang năm trong cơ thể Diệp Thành.
“Ta phải đi rồi.” Diệp Thành mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Sở Linh, vẻ mặt cợt nhã biến mất, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
"Bảo trọng." Sự tức giận và xấu hổ trước đó của Sở Linh cũng tan biến trong nháy mắt bởi vì lời nói của Diệp Thành.
"Chờ ta." Diệp Thành mỉm cười, đeo mặt nạ quỷ để che mặt lại, hắn là người nổi tiếng, nhưng không muốn bị người ta nhìn thấy gây ra những phiền toái không đáng có, đeo mặt nạ sẽ yên tâm hơn.
“Nếu thích nhìn đến vậy thì đem nó đi đi!” Sở Linh trừng mắt nhìn hắn, nhét bức tranh cuộn vẽ thân thể trần trụi của cô ấy cho hắn.