“Tới đây, nha đầu, đều thuộc về con rồi”. Diệp Thành nâng khí căn nguyên Nguyên Phượng, nhẹ nhàng đặt lên bụng của Sở Linh, đẩy vào bên trong.
Đứa bé vẫn đang ngủ, tinh khí căn nguyên dung nhập vào trong giấc mộng.
Ngay lập tức nhìn thấy bông hoa sen bảy màu đó cùng với một con Nguyên Phượng huyền ảo vòng quanh, gần như phá vỡ cấm chế của Diệp Thành.
Đứa bé đạt được cơ duyên, Sở Linh cũng theo đó đặt được tạo hoa, tiên thể nhuộm bởi tiên hà bảy màu, giống như phủ một bộ tiên y bảy màu.
“Ta được thơm lây từ con gái rồi”.Sở Linh Nhi khẽ mỉm cười, khoanh chân ngồi xuống, căn nguyên Nguyên Phượng không thể lãng phí được.
“Tốt quá”. Diệp Thành mỉm cười, ngồi dưới gốc cây cổ thụ, cầm bình rượu nhàn nhã uống một ngụm, thỉnh thoảng lại nhìn sắc trời.
Triệu hoán cường giả cấp chuẩn để không giống với thông minh đám người Bạch Chỉ, có một giới hạn nhất định, ban ngày trời nắng xung khắc với thông minh.
Vì vậy, hắn đang chờ đợi, đợi đến ban đêm mới có thể tiến hành thông minh.
Không phải hắn không thể đánh hai bị Thiên Ma chuẩn đế mà là muốn bắt sống hơn nữa còn có thể moi được chút gì đó từ miệng họ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời dần tối màn đêm buông xuống.
Diệp Thành vỗ mông đứng lên, phẩy tay hiện ra mười giọt máu tươi.
Thông minh tiên ấn kết xuống, mặt đất rung chuyển, mười chiếc quan tài bằng đá từ mặt đất bay lên, đợi khi tất cả đều ra ngoài, nắp quan tài rơi xuống.
Bên trong quan tài tất nhiên chính là Thập Điện Diêm La Âm Phủ, vẻ mặt đờ đẫn, đôi mắt trống rỗng giống như một con rối cũng giống như xác chết biết đi.
Vân tay của Diệp Thành lại thay đổi, mười đạo tiến quang nhập vào trong cơ thể của Diêm La.
Đôi mắt Diêm La bây giờ mới có chút thần quang, có tư tưởng.
Mà khi linh trí khôi phục, khuôn mặt của họ cũng tối sầm lại, những đường đen chạy loạn xạ trên trán, hung thần ác sát.
Còn chưa hỏi gì đã bị thông minh rồi, không hề có dấu hiệu gì, còn đang bận ở Minh Giới thì đã bị ném tới đây.
“Diêm La, nhớ ta không, ta.”.
“Nhớ, cho ngươi nhớ!”, Diệp Thành còn chưa nói hết lời, Tần Quảng Vương đã bắt đầu mắng, tát lên mặt hắn.
Một chưởng của chuẩn để đánh Diệp Thành đờ đẫn trong chốc lát, đầu kêu ong ong.
Cửu Điện Diêm La cũng mắng, đổ xô lên vây quanh hắn, hơn một tháng trôi qua, bọn họ lại bao vây Diệp Thành đánh hăn.
Đặc biệt là Diêm La từ điện thứ hai đến điện thứ mười, sắc mặt khó nhìn nhất.
Lão tử rất thân với ngươi sao? Minh tướng nhà ta bị ngươi diệt hơn một nửa, còn thông minh cái mẹ gì chứ, thật là ấm ức.
Chín người càng nghĩ càng tức giận, lực đạo trên đôi chân của họ càng ngày càng mạnh mẽ, sức mạnh đôi chân của cấp chuẩn để uy lực cực kì bá đạo.
Diệp Thành cuộn tròn trên mặt đất, thật sự rất thảm, chỉ ôm đầu.
Cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn, một khi ngẩng đầu nhìn thấy một đống bàn chân, không quan tâm rằng đó là mũi hay mắt của ngươi, ra sức đạp.
Sở Linh cũng bị giật mình tỉnh giấc, làm như không nhìn thấy, Diệp Thành da thô thịt dày, chết không nổi, chẳng nhẽ còn có thể thực sự đánh chết Diệp Thành sao?
Phải mất nửa giờ sau, Thập Điện Diêm La mới chỉnh lại quần áo, trên mặt ai cũng khắc lên chữ “Sảng khoái” to đùng.
Diệp Thành lại bị đá thành một cục, phải rất lâu mới nặn thành hình người, sắc mặt cực kỳ đen, không nên giao thần trí cho bọn họ.
Thập Điện Diêm La vui vẻ, họ vui khi nhìn thấy Diệp Thành khuất phục, dù sao đánh cũng rất sảng khoái, nhìn thấy ngươi lần nào đánh ngươi lần đó.
“Đừng ồn ào nữa, nói chính sự”. Sở Linh nhắc nhở một câu.
“Nào nào, nói chuyện chính”. Thập Điện Diêm La rất tự giác, tìm một chỗ ngồi xuống, râu thanh liêm, đôi chân cũng thanh liêm, ngồi thì ngồi thôi! Còn để nó lắc lư.
“Đợi ta lên cấp Chuẩn Đế, mỗi ngày đều thông Minh các ngươi một lần, thông Minh lần nào thì đánh các ngươi lần đó”. Diệp Thành trong lòng thầm nghĩ.
Nói đến chính sự, hắn cũng trở nên nghiêm túc, lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ ra rồi ngồi xuống. “Trong thành này có Thiên Ma, hai tên!”
“Thiên Ma?”, Thập Điện Diêm La cau mày dữ dội, nhìn nhau, sau đó lại nhìn Diệp Thành, “Linh Giới lấy đâu ra Thiên Ma chứ”.
“Không cần chất vấn ta, không có ai quen thuộc hơi thở Thiên Ma hơn ta”. Diệp Thành nhàn nhã nói: “Chắc chắn là Thiên Ma cũng là cấp Chuẩn Đế, mai phục ở nơi này mục đích rất rõ ràng”.
“Triệu chúng ta đến đâu là muốn bắt sống!”, Sở Giang Vương nhàn nhã nói: “Nếu không lấy thực lực của ngươi, làm gì cần đến chúng ta”.
“Vẫn là nhị ca hiểu ta”. Diệp Thành cười hắc hắc.
“Nhị.... Sắc mặt Sở Giang Vương trong nháy mắt trở nên đen kịt.
Một tiếng nhị ca suýt chút nữa bùng nổ rồi, lão tử là Diêm La, Diêm La dưới trướng của Minh Đế, làm tổ tiên của ngươi cũng không quá đáng.
Ngươi dám gọi ta là nhị ca, mặt ngươi... sao lại lớn như vậy?
Sắc mặt của Cửu Điện Diêm La cũng không dễ nhìn.
Cùng một bối phận với Sở Giang Vương, Diệp Thành gọi Sở Giang Vương là nhị ca, vậy những người còn lại chẳng phải là đại ca, tam ca, tứ ca ngũ ca sao?
“Không cần để ý những tiểu tiết đó”. Diệp Thành ho khan một tiếng, đưa ra một khối tinh thạch ký ức: “Vị trí của Thiên Ma".
“Năm người một đội, đánh nhanh thắng nhanh”. Diệp Thành cười nói.
“Còn cần dạy sao?” Mười người đứng lên chửi bới.
“Chờ ta”. Diệp Thành lắc đầu đi ra ngoài, trước khi rời đi còn dặn dò Sở Linh một tiếng, hắn không có cách nào giúp được.
Trong đêm, hắn giống như một bóng đen, luồn vào trong một tòa tiểu viện.