Khi màn đêm buông xuống, bữa tiệc cũng dần tàn.
Người Thanh Loan Tộc đều say khướt, một số người tửu lượng kém, uống say chửi mẹ chửi cha, bị người nện cho một trận.
Thanh Loan vẫn còn tỉnh táo, đi một mạch về đỉnh núi của mình.
Có thể nhìn thấy phía sau nàng có một bóng đen, nhìn kỹ mới biết đó là một người, không cần phải nói chắc chắn là Minh Tuyệt.
Đêm nay trăng thanh gió mát như vậy, tuyệt đối không thể lãng phí được.
Hắn ta là đệ tử của Minh Đế, trên người còn mang theo đặc sản của Minh Giới, nếu không xử lý được việc này thì làm sao còn mặt mũi quay về gặp sư phụ.
Chỉ là, hắn ta không hề phát hiện ra rằng, phía sau hắn ta có người theo dõi.
Chính là Diệp Thành, hơn nữa hắn còn dắt theo Sở Linh Nhi, một đường lén la lén lút, giống như một tên trộm.
“Đi theo Minh Tuyệt làm gì chứ?”, Sở Linh Nhi không hiểu chuyện gì nên có chút nghi hoặc, hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần.
“Nhất định là chuyện tốt”. Diệp Thành cười nham nhở.
Nghĩ đến việc đưa vợ đi xem truyền hình trực tiếp, cảm giác thật tuyệt vời, không chừng sau khi quay về có thể làm gì đó thì sao?
Nhìn thấy Diệp Thành vùi đầu cười liên tục, vẻ mặt Sở Linh kỳ quái.
Dựa vào sự hiểu biết nhiều năm của nàng với Diệp Thành, chuyện này chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Trong lòng nghĩ vậy, nàng đang định rời đi thì lại bị Diệp Thành kéo về, màn kịch ướt át như thế này, một mình xem không thú vị chút nào.
Phía trước, Thanh Loan đã đi vào phòng, Minh Tuyệt lấy tốc độ nhanh nhất đi vào, cửa phòng còn chưa kịp đóng, hắn ta đã luồn vào bên trong.
Ngay lập tức liền nghe thấy tiếng chuông leng keng, rất hỗn loạn.
Diệp Thành vừa kéo Sở Linh đi lên, còn chưa kịp nhìn đã thấy Minh Tuyệt chạy ra, lăn vài vòng bò ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thành không khỏi giật mình, tốc độ này quá nhanh!
Đường đường là đệ tử Minh Đế thân thể có Cực Đạo Đế Binh, tiêu diệt được chuẩn đế, còn bị thánh nhân đánh sao?
Mà đôi mắt đẹp như nước của Sở Linh Nhi lại bốc lên ngọn lửa.
Không cần hỏi, vừa nhìn thoáng qua đã biết Minh Tuyệt tiến vào làm gì, hắn muốn cùng với Thanh Loan làm cái đó, cảnh bá vương ngạnh thượng cung.
“Được rồi, ta chưa nhìn thấy”. Diệp Thành trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối!
“Vô liêm sỉ”. Sở Linh hét lên, tiến lên đá một cái, quả nhiên giống như nàng đoán, không có gì tốt đẹp, may mắn là nàng không nhìn thấy, nếu nhìn thấy thực sự quá xấu hổ.
“Chưa nhìn thấy cũng không thể trách ta mà”. Diệp Thành bĩu môi.
“Cút”. Sở Linh tùy ý nhặt một cổ ấn ném sang, khuôn mặt đỏ bừng, không biết là đang xấu hổ hay tức giận.
Diệp Thành cũng rất nhanh nhẹn, nghiêng người một cái nhanh chóng tránh được phương cổ ấn.
Khi hắn quay người một lần nữa, Sở Linh Nhi đã đi rồi, thật là rảnh rỗi, nửa đêm không ngủ lại cùng Diệp Thành chạy đến đây xem người ta làm cái đó.
Diệp Thành không cho là đúng, nhìn Minh Tuyệt: “Ta nói này, có phải ngươi đánh không lại nàng đâu, sao còn bị nàng đánh”.
“Bạch Chỉ mượn Đế Binh của ta đi rồi”. Minh Tuyệt giống như tội phạm đang bị cải tạo, ngồi xổm ở trên đất, hai tay ôm đầu, mặt mũi ỉu xìu.
“Coi như không có Đế Binh, Thanh Loan cũng không phải đối thủ của ngươi!”
“Vấn đề là, mụ Bạch Chỉ đó đem Cực Đạo Đế Binh đưa cho Thanh Loan”. Minh Tuyệt nói như sắp khóc đến nơi.
Diệp Thành khóe miệng giật giật, thật sự là... hiểu lòng người.
Thanh Loan kết hợp với Đế Binh, không trách được, Minh Tuyệt có mạnh đến đâu cũng không thể đánh thắng Thanh Loan, còn không phải bị đánh rồi sao?
Ngay lúc hắn đang thở dài, Minh Tuyệt nhìn chằm chằm vào hắn, hay nói đúng hơn là nhìn chằm chằm vào đế binh trong cơ thể của hắn, đôi mắt sáng ngời.
“Ý? Tại sao Thanh Loan lại không mặc quần áo?”, Diệp Thành kinh ngạc nói.
“Không mặc quần áo? Có sao?”, Minh Tuyệt lập tức quay đầu lại.
Tuy nhiên, theo hướng hắn nhìn, đừng nói đến Thanh Loan không mặc quần áo, ngay cả một con chim cũng không có, hiển nhiên hắn ta bị lừa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!