Năm đó chính là thất bại ở nhân gian đạo, một khi thất bại chính là thời gian dài vô tận, cơ hội duy nhất liền chôn vùi trong bụi bặm.
Đế Hoang im lặng, ánh mắt mê man trong chốc lát, năm đó dừng chân ở nhân gian đạo, thực sự rất đáng tiếc, ông biết rõ nó đáng sợ đến thế nào
Hoang Cổ Thánh Thể thì sao, vẫn thất bại ê chề!
Một chùm ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu rọi trên mặt của Diệp Thành.
Hắn tỉnh, từ từ mở đôi mắt ra, im lặng nhìn nóc nhà. Hắn nhìn thật lâu đến lúc đôi mắt nhòa đi, rồi trở nên sáng rõ.
Một luồng khí tức ấm áp tuôn ra từ cơ thể của hắn.
Ngay sau đó, hắn bật người dậy lo sợ nhìn xung quanh. Cảnh tượng trước mắt vẫn rất quen thuộc, chẳng phải nơi này là Ngọc Nữ Các sao?
Ngọc Nữ Các ở Ngọc Nữ Phong, Ngọc Nữ Phong là Hằng Nhạc Tông. Mà Hằng Nhạc Tông chính là Chư Thiên Môn- Đại Sở.
“Sao thế này? Chẳng phải ta đang ở trong Lôi Quan của Lục Đạo à?”
“Sao lại ở Ngọc Nữ Các? Chẳng lẽ lại là ảo ảnh?”
Diệp Thành nghĩ vậy lập tức khép mi lại, sau ba giây mở bừng ra, con ngươi phóng ra ánh sáng thần thánh.
Hắn lại nhìn khắp nơi một lần nữa, rồi nhắm chặt đôi mắt lại.
Nhưng hình ảnh phía trước tồn tại như thật, dù là bàn ghế, bộ ấm chén trà cũng không thay đổi xíu nào.
“Không phải ảo cảnh”. Diệp Thành nhíu mày, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó sai sai sao bản thân đang ở trong Lục Đạo mà vừa tỉnh dậy đã về nhà rồi.
Hắn đang suy nghĩ thì đột nhiên cửa phòng vang lên một tiếng rồi bật mở, một bóng hình xinh đẹp nhanh nhẹn bưng một ly ngọc đi đến.
Nhìn kỹ, nàng ta không phải là Sở Huyên - Phong chủ của Ngọc Nữ Phong, chị em của Sở Linh, chuyển kiếp thành thần nữ Vô Lệ Thành à.
Diệp Thành đứng bật dậy, cơ thể run lên, mắt cũng ngấn lệ. Nhan sắc của nàng ta vẫn xinh đẹp rõ ràng trong trí nhớ của hắn.
“Ngươi tỉnh rồi?”, Sở Huyên ngơ ngác nhìn hắn, rồi vui vẻ đến mức làm rơi xuống chén ngọc nát bấy trên đất. Nàng ta vội vàng nhào vào lồng ngực Diệp Thành, mặt đẫm lệ, khóc không thành tiến, tay ngọc ôm chặt lấy hắn như dùng hết sức lục ôm lấy xương cốt rắc chắt của Diệp Thành rung động, khóe môi tràn ra máu tươi.
Đúng cảm giác này rồi, Diệp Thành cười trào máu. Trước mắt hắn không phải là ảo ảnh, mà là người sống sờ sờ, chính là Sở Huyên của hắn.
“Cuối cùng, sau ba năm, ngươi cũng chịu tỉnh lại rồi”. Sở Huyên còn đang khóc, nước mắt thấm ướt bộ ngực của hắn, ôm hắn rất lâu không chịu buông ra.
“Cái gì ba năm?”. Diệp Thành tò mò hỏi lại.
“Ba năm trước, bầu trời nứt ra một đường khe hở, ngươi từ đó mà ngã xuống được Viêm Hoàng đưa về Hằng Nhạc Tông. Ngươi cứ ngủ say từ đó đến nay, không thể tin được ngươi vẫn còn sống”.
“Một đường khe hở”. Diệp Thành vỗ đầu nghĩ thầm, chẳng lẽ Lục Đạo xảy ra vấn đề? Vậy cho nên… Mới thả mình ra sớm như vậy?
“Đến đây, xếp hàng đánh chết hắn, hắn chịu được”.
“Đừng ẩu thế, đánh chết hắn rồi sẽ có người đau lòng đấy”.
“Ta mặc kệ, hôm nay phải đánh hắn đến liệt mới thôi”.
“Tên mập mạp chết bầm kia, cút đi, còn tiếp tục gào rú ở đó ta sẽ đánh chết ngươi”.
Lúc hai người đang nói chuyện, tiếng cãi nhau ngoài cửa làm họ xao nhãng. Nghe thấy có rất nhiều người ở đó, có thể nghe được tiếng của Hùng Nhị.
Diệp Thành nghe thế, kéo Sở Huyên ra khỏi Ngọc Nữ Các.
Đập vào mắt hắn là từng bóng dáng quen thuộc: Sở Tịch Nhan, Lạc Hi, Hùng Nhị. Tạ Vân, Liễu Dật, Dương Đỉnh Thiên…
Cả Ngọc Nữ Phong đầy người đứng, đông nghịt một vùng trời, từng người đều nhìn hắn với ánh mắt ngập lệ.
Thoáng chốc, mắt Diệp Thành cũng tuôn đầy lệ. Hắn quay về rồi, cuối cùng đã về rồi, cảm giác về nhà thật rất ấm áp.
Thoáng chốc, cả Ngọc Nữ Phong và Hằng Nhạc ở mỗi ngọn núi đều mở ra tiệc rượu, mùi rượu tràn ngập khắp nơi, nói cười vui vẻ.