Đế Hoang thở dài thu hồi thần thông, ông ấy đã chèn ép đến giới hạn rồi, thậm chí còn cố gắng giữ cân bằng mọi thứ nhưng mệnh số vẫn đến.
Theo bàn tay thu hồi, hai dòng ký ức va vào nhau.
Sức mạnh ký ức va chạm vào nhau, nhanh chóng phá nát thần hải Đan Ma.
Tiện đà thôn tính và tiêu diệt luôn, nguyên thần của và ma thân của hắn ta. Thậm chí, tóc dài cũng hóa thành tro tàn trong sự hủy diệt này.
“Cung tiễn tiền bối”. Diệp Thành bước lên, chắp tay cúi người nói.
“Đa tạ”. Đan Ma cười mệt mỏi, hiện rõ vẻ già nua trên khuôn mặt. Hắn ta không chút sợ hãi về chuyện hồn phi phách tán, mà trông thoải mái hơn rất nhiều.
Hắn ta đã được giải thoát thật rồi, không cần dùng thân phận Thiên Ma, sống tạm nhân gian này nữa.
Hắn ta mỉm cười rời đi, không còn chút đau khổ chỉ còn lại nhớ thương và sự quyến luyến về cố hương cũng theo gió cuốn đi hóa thành tro bụi.
Diệp Thành phất tay thu hết tro cốt của Đan Ma vào trong bình ngọc.
Nếu Đan Ma muốn quay về cố hương, thì hắn… Hắn sẽ dẫn hắn ta về nhà.
Sự thật tàn khốc bao nhiêu, hắn tìm thấy linh hồn anh hùng của Đại Sở, nhưng lại là ác ma của thiên địa nợ máu ngập cả Chư Thiên.
Còn hắn còn muốn tự tay đưa anh linh này đưa lên đường hoàng tuyền.
Nỗi buồn sâu sắc, lan tỏa khắp tâm hồn thậm chí cả một cơn gió lạnh cũng mang theo nhiều đau thương, để lại nhiều bi kịch và đau thương trên thế gian.
Hắn im lặng đứng ở đó thật lâu, giống như là một pho tượng không nhúc nhích, ôm chặt chiếc bình ngọc. Hắn im lặng ở đó như một ngọn núi sừng sững.
“Lục Đạo Luân Hồi… Đã mở”. Đế Hoang nhìn Diệp Thành đau thương như thế, ung dung lên tiếng để dời đi sự đau thương của hắn.
Đại Thành Thánh Thể thì sao? Một mình chiến với Ngũ Đế thì thế nào?
Nhưng hắn không phải cái gì cũng làm được, có nhiều lúc bất lực giống như từng tận mắt nhìn thấy Thiên Ma xâm lược hai lần nhưng cũng chỉ có thể làm quần chúng vô dụng.
Mỗi khi đến lúc này, hắn đều cảm giác… Chí Tôn là một trò cười.
Lời của ông ấy nói xong thật sự làm đôi mắt đang u ám của Diệp Thành hiện lên sáng tỏa. Đợi lâu thế rồi, cuối cùng cũng đến ngày này.
Đế Hoang phát tay biến mất ngay sau đó, Diệp Thành cũng biến mất theo.
Diệp Thành mở đôi mắt lần nữa đã đứng trên một vùng không gian đầy sao, hoặc có thể nói nơi này là một không gian Đại Giới như tinh không thật sự.
Từ khi ở Minh Giới đến giờ, lần đầu tiên hắn nhìn thấy tinh không.
Nơi này rất lấp lánh, từng ngôi sao lóe sáng khiến hắn nhớ đến nơi này rất giống với Chư Thiên.
“Nơi này là Lục Đạo Luân Hồi à?”, Diệp Thành nhìn Đế Hoang hỏi.
“Không phải”. Đế Hoang mỉm cười: “Đợi một lúc nữa đã”.
Diệp Thành hiểu ý cũng đứng im không nói thêm gì nữa, không biết Đế Hoang dẫn hắn đến đây có ý gì, nhưng vẫn có dự cảm không tốt.
Thoáng chốc, hai bóng người đã xuất hiện trong tinh không.
Trong đó có một người là Minh Đế, tên còn lại là Triệu Vân.
Diệp Thành ngây ngốc, Triệu Vân cũng ngây ra. Hai người đối mặt với nhau, dự cảm không tốt bấy giờ lại càng trở nên rõ ràng hơn.
“Chỉ có một người trong hai ngươi rời đi được”. Minh Đế bình thản nói.
Câu nói này làm cho Diệp Thành và Triệu Vân khó chịu, nhíu chặt mày lại. Dự cảm không tốt không rõ ràng ban đầu, hiện tại đã biến thành sự thật.
“Nơi này là chiến trường của các ngươi, ai thắng mới được rời đi”. Lời của Đế Hoang rất ung dung, mang theo chút sự uy nghiêm của chí tôn.