Người có người mạnh hơn, núi có núi cao hơn, thời đại này quá xuất sắc rồi.
Nàng ta đành lắc đầu lần nữa, từ nhỏ bản thân nàng ta đã đứng trên đỉnh sừng sững nên cũng khiến mắt của mình quá cao, nên tầm nhìn cũng hạng hẹp.
Nàng ta nghĩ như thế cũng đành thu khí tức lại, đi theo Diệp Thành vào trong.
Tên tiểu tử Diệp Thành kia quá hung hãn và mạnh mẽ, xuống tay cũng rất có chừng mực, không nặng cũng không nhẹ cứ thế khiến nàng ta bị thương gần như nghiêm trọng, cho nên nàng ta cần thời gian nghỉ ngơi.
Trong núi Giới Minh, Diệp Thành cứ từ từ đi đến rừng trúc nhỏ.
Đế Hoang đã ở đó, ngồi rất điềm tĩnh. Ông ta rất có phong độ của một thế hệ Đế Quân, mặc bộ tơ trắng, tiên phong đạo cốt mà lẳng lặng pha trà.
“Vãn bối Diệp Thành gặp qua tiền bối”. Diệp Thành hành lễ.
“Lại đây ngồi đi!”. Đế Hoang mỉm cười, giọng nói rất ôn hòa.
Diệp Thành tiến lên, lại một lần nữa ngồi đối diện với Đế Hoang sau nửa năm. Tuy là chí tôn nhưng hắn lại không có chút uy nghiêm nào.
Hắn nên cảm thấy vinh hạnh, vì một thế hệ chí tôn đang châm trà cho mình, chuyện này truyền ra ngoài đã hơn một nửa không ai tin nổi rồi.
Đế Hoang nhìn Diệp Thành dáng vẻ tiều tụy, gương mặt đau đớn như nhà có tang mà thở dài.
Diệp Thành rơi vào kết cụ như thế này đều do ông ta tạo ra.
Chí tôn cũng có tình, ông ta yêu Nguyệt Thương bao nhiêu thì cũng biết Diệp Thành yêu Sở Linh bấy nhiêu. Đương nhiên, ông ta cũng hiểu được tâm cảnh của Diệp Thành.
Nhưng nếu có cơ hội quay lại lần nữa, ông ta vẫn không chần chừ làm giống hệt như cũ.
Chỉ có thể trách chuyện lục đạo luân hồi quá đáng sợ, lần này ông ta nhẫn tâm, tạo ra quá trình tàn khốc như thế cũng muốn cứu Diệp Thành. Giúp hắn có thể niết bàn.
Muôn đời trước, ông ta đã bại nên không muốn Diệp Thành đi vào vết xe đổ đó.
Sự tiếc nuối của quá khứ đã khiến tiền bối phí thời gian, vậy nên không thể để đời sau lại rơi vào nguy hiểm giống mình, dù ông ta có sử dụng cách nhẫn tâm thế nào đi chăng nữa cũng được.
“Tiền bối, ta đã thành Thánh Nhân vậy nên có thể về Chư Thiên không?”. Diệp Thành nói trước, giọng nói khàn đặc không giấu nỗi đau thương.
“Ngươi buông bỏ nàng ta rồi sao?”, Đế Hoang tiếp tục chậm rãi nói với giọng rất hờ hững.
“Buông… Buông rồi”. Diệp Thành trả lời, cố gắng nở nụ cười rất gượng ép, lòng cũng nhói lên.
“Buông hay không đừng nói ra miệng, lòng đã quyết rồi”.
“Vãn bối đã buông, mong tiền bối có thể để ta đi vào Sấm Quan”.
“Ta không thể cho ngươi vào với trạng thái hiện giờ của ngươi”. Đế Hoang lạnh lùng nói, trong giọng mang theo uy nghiêm của người ngồi trên cao.
“Thế ta… Khi nào có thể về Chư Thiên”. Diệp Thành hỏi.
Đế Hoang không nói, cứ thế im lặng mà nhẹ nhàng phất tay áo, chỉ thoắt cái đã thấy một nữ tử xuất hiện trong rừng trúc nhỏ.
Mọi người nhìn kỹ một chút, người này là Bạch Chỉ, đồ nhi của Đế Hoang.
Bạch Chỉ rất ngạc nhiên, bởi vì vừa rồi bản thân nàng ta vừa mới bước vào phòng riêng chuẩn bị chữa vết thương, chưa thở nổi một hơi đã bị Đế Hoang kéo đến đây.
Cũng may nàng ta vẫn chưa cởi quần áo, chứ không… Thật sự rất xấu hổ.
Cô nương này cũng rất nghi ngờ, không biết Đế Hoang tìm mình làm cái gì. Mà Diệp Thành nghi ngờ hơn, không biết Diệp Hoang muốn chơi trò gì.
“Chừng nào ngươi vẽ ra Bạch Chỉ, thì lúc đó ta cho ngươi vào vượt ải”.
Hai người nhìn Đế Hoang đầy nghi ngờ, nhưng ông ta đã đứng dậy phất tay áo, rời đi. Bóng dáng của ông ta chỉ vừa bước lên một bước đã mờ đi, biến mất.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!