Từng sợi thánh huyết giống như con dao sắc bén giằng xé trái tim của nàng ta, đau đớn, tê dại không chịu nổi.
Hắn là Diệp Thành! Hoang Cổ Thánh Thể uy chấn thiên hạ, thống soái Bát Hoang Đại Sở lại bị người ta đánh phủ đầu.
Tất cả do nàng ta làm tổn thương hắn, nên hắn chiến khó nhọc như thế.
Mà nàng ta chỉ có thể nhìn hắn từ từ đẫm máu trong trận chiến này, cũng bị tình dày vò mà không thể tự thoát ra được.
“Ngươi bôi nhọ uy danh của thánh thể”. Trong muôn vàn tiếng bàn tán xôn xao, một giọng lạnh lùng từ phía trên mờ ảo phát ra.
Đó là Bạch Chỉ, nàng ta đứng giữa trời nhìn xuống như một nữ vương hạ phàm. Mà thái độ của Diệp Thành bây giờ, thật khiến nàng ta thất vọng.
Diệp Thành lảo đảo đứng không vững, khí huyết màu vàng kim run lên có lúc bốc lên có lúc lại suy yếu, không ổn định.
Đặc biệt mắt của hắn tuy bình tĩnh, nhưng ánh sáng đã tan rã.
Hoang Cổ Thánh thể bá đạo ứa ra từng dòng máu qua khe, mỗi một vết thương đều có huyết cốt lộ ra, khiến người xem tức đến run người.
Không phải hắn đấu không lại Bạch Chỉ, mà vì trong đầu hắn hiện tại toàn là Sở Linh.
Gương mắt của hắn mang nét đau đớn, ánh mắt mơ mang sợ hãi.
Trông giống như người đang chiến đấu với hắn không phải là Bạch Chỉ, mà là Sở Linh.
Hắn là Diệp Thành, làm sao có thể tấn công Sở Linh, cô gái mà hắn yêu nhất được. Ngay từ khi vừa vào cuộc chiến, hắn đã không có sức mạnh rồi.
Tình kiếp thành ma chướng, lúc này quấy rầy tâm trí của hắn, khiến hắn không thể ngưng tụ được sức mạnh nên không thể làm đối thủ của Bạch Chỉ được.
“Ngươi không gánh nổi sự quan tâm của sư tôn”. Giọng nói của Bạch Chỉ rất bình tĩnh, nàng ta nhẹ nhàng phất tay ngọc bầu trời xanh xa xa đã thay đổi ấn quyết.
Bất chợt, một vùng Tiên Hải thay đổi, xuất hiện Cửu Thiên Bạc thác, nước đổ từ không trung xuống như ngọn núi nặng đè cả bầu trời.
Diệp Thành bị dòng thác kia bao phủ, muốn thoát ra mới phát hiện Tiên Hải này rất huyền diệu. Trong này có tiên trận ngăn chặn nguyên thần và đan hải của hắn.
“Thôi, thánh thể đi tong rồi”. Có người cảm thán.
“Một người có thể khiến Minh Tướng chín điện ăn hành, lại không thoát được thế áp đảo của Bạch Chỉ”.
“Không phải, do Diệp Thành đang đau khổ vì tình nên chiến lực giảm mạnh như thế. Nếu hắn ở trạng thái cao nhất, ngươi nghĩ Bạch Chỉ có thể áp đảo được hắn à?”
“Thế cũng phải”. Mọi người xoa cằm nghĩ thầm, hiện tại ngay cả năm phần trăm chiến lực cũng không, thì sao đấu nổi với đồ nhi của Đế quân chứ.
Thánh thể và cấp bất bại chỉ dựa vào trạng thái tốt mà so sánh thôi, nếu đánh thắng một thánh thể đang nửa tàn tật như thế thì chẳng khác nào thắng một kẻ không có võ vậy.
Mọi người than thở, thì đột nhiên không trung rung lên vang từng trận ầm ầm.
Quần chúng thấy Bạch Chỉ triệu hồi ra tiên hải, trong sự rung động và sóng gió ào ào, chấn động ngút trời kia như có mãnh thú Hồng Hoang đang gào rú, đập phá bên trong.
Họ sợ hãi, ngạc nhiên, nheo con ngươi lập lòe ánh sáng lại vì cảm thấy sức mạnh khủng khiếp đang ập đến, là thứ thuộc về thánh thể.
Cũng có thể nói, sức mạnh Thánh Thể ngày xưa của Diệp Thành đã quay về.
Con ngươi của mọi người đều sáng lên, chiến lực thánh thể khôi phục đến mức cao nhất ròi, trận quyết đấu này lập tức trở nên thú vị.