Bữa sáng vẫn rất ấm áp, cũng không ai quấy rầy.
Khả năng nấu nướng của Diệp Thành cũng không tệ lắm, Sở Linh rất ngon lành, hắn nhìn nàng mỉm cười, đây là sự bình phàm mà hắn muốn.
Đáng tiếc, người trong loạn thế, thân bất do kỷ, sứ mệnh trên vai đã định sẵn đó là tia hi vọng xa vời, có quá nhiều thứ bất đắc dĩ.
Đã thấy nhiều máu và xương, vô cùng mệt mỏi, thế gian hỗn loạn, sơ tâm đã bị che khuất.
“Ăn xong rồi!”, hắn trầm ngâm, Sở Linh bương bát đũa, bẻ cổ nói: “Có cơm ăn đúng là thích!”
“Nếu không ra ngoài dạo một chút?”, Diệp Thành cười nhìn Sở Linh.
“Đi!”, Sở Linh thản nhiên cười, đứng lên theo, lần đầu tiên chủ động vươn tay, tay của hắn đúng là ấm áp.
Hai người dạo trên đường phố phồn hoa, ra khỏi quỷ thành.
Tới núi Giới Minh một chuyến vẫn không gặp Đế Hoang.
Diệp Thành cũng nghĩ thoáng rồi, Đế Hoang không gặp mình thì chắc có dự tính riêng, nên gặp thì sẽ gặp thôi, không sao cả.
Cách núi Giới Minh, hai người đạp trời mà đi.
Minh giới cũng có nhiều cảnh sắc, quỷ thành cũng chỉ là tảng băng ngầm.
Không khí âm phủ tuy khá đè nén nhưng có ý nhị mà dương gian không thể bắt chước, sống lâu cũng thành thói quen.
“Cố hương kiếp trước của chúng ta là nơi thế nào?”
“Đó là nơi non sông hữu tình, có núi có sông có rừng cây”.
Họ như đôi thần tiên, cười nói không ngừng, một nơi tên Đại Sở trở thành lời tình cảm của họ.
Họ như du khách, nắm tay cùng đi.
Bước qua từng toà núi quỷ, qua thung lũng bao la, họ dừng chân ở Tu La Hải, nhìn ra xa.
Nhiều nơi đã có dấu chân hai người, Minh giới mênh mông không biên giới, đi tới đâu tính tới đó, không có phương hướng, dạo chơi âm giới.
Họ đi như thế suốt nửa tháng, khi quay về thì đã là ban đêm.
Hai người có tình, hắn cõng nàng đi qua đường, khi thì chạy nhanh, thỉnh thoảng xoay vài vòng tại chỗ.
Người trên đường nhìn thì đều giật khoé môi, vẻ mặt đặc sắc.
Biết hai người hẹn hò nhưng không cần cả ngày phát thức ăn cho chó như vậy.
Sao, muốn làm đám ‘chó độc thân’ này bể bụng chết à?
Diệp Thành không quan tâm, ta cõng vợ ta, mắc gì tới ngươi, ngươi có vợ thì cõng đi! Có ai cản ngươi đâu.
“Có mềm không?”, Diệp Thành đang đắc ý, Sở Linh thì thào bên tai Diệp Thành, mặt đỏ ửng.
Diệp Thành nhếch miệng cười, hai cái bánh bao đầy đặn, sao không mềm cho được? Câu này làm lòng hắn cứ ngưa ngứa.
Sở Linh cười khúc khích, tiếng cười thanh thuý truyền khắp con đường.
Trở về tiểu viên, hai người lên mái nhà.
Ngửa đầu nhìn trời, u ám mờ ảo, toàn là sương mù, nhìn không thấy bầu trời, cũng không thấy ngôi sao.
“Có muốn xem... pháo hoa không?”, Diệp Thành ngồi cạnh cười.