“Đây là bị ai đánh vậy?”, Sở Linh đỡ Diệp Thành.
“Ai cũng không quan trọng, đến đây, xem ta mời đến thứ gì”. Diệp Thành cười ngu ngốc, lấy Diêm La Lệnh ra.
Sở Linh sửng sốt, người của âm tào địa phủ sao có thể không nhận ra Diêm La Lệnh chứ, có tấm lệnh bài này sẽ không gặp trở ngại gì khi ở Minh giới.
Lệnh bài của Diêm La chưa bao giờ được ban thưởng một cách dễ dàng, nàng không thể tưởng tượng được làm sao mà Diệp Thành có được nó, đúng là rất được nể nang!
“Đến đây, cầm cho chắc”. Lúc Sở Linh đang ngơ ngác, Diệp Thành mỉm cười đem Diêm La Lệnh nhiễm máu nhét vào tay nàng.
“Cho ta sao?”, Sở Linh sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc, Diêm La Lệnh trân quý vô cùng có thể coi là bảo vật vô giá.
“Có nó, sẽ không có người dám ngăn cản nàng”. Diệp Thành cười nói.
Sở Linh mở miệng, nhất thời không biết nên nói điều gì, hắn liều mạng đi thỉnh cầu Diêm La Lệnh là vì muốn mang nàng đi.
Lúc này, tâm trạng của nàng một lần nữa gợn sóng.
Ở Minh giới, có rất nhiều người ái mộ nàng, nhưng nguyện ý vì nàng mạo phạm uy nghiêm của Diêm La, Diệp Thành là người đầu tiên.
Phải biết rằng, nếu xúc phạm đến uy nghiêm của Diêm La, mỗi phút đều có thể mất mạng, nhưng hắn làm rồi, dùng mạng để đổi lấy Diêm La Lệnh.
“Ta và ngươi chỉ là bèo nước gặp nhau, vì sao ngươi đối với ta tốt như vậy?”, Sở Linh cúi đầu, cụp mắt, mím môi, cắn răng.
“Đưa nàng về nhà!”. Diệp Thành mỉm cười, nắm lấy Sở Linh tay đi ra ngoài, nụ cười của hắn đầy dịu dàng.
Sở Linh giống như bị mê muội, không hề phản kháng, mặc cho hắn kéo nàng.
Lòng bàn tay của hắn rất ấm áp, mang lại cho người khác cảm giác an toàn.
Ngơ ngác nhìn bóng lưng Diệp Thành, tâm hồn thiếu nữ rung động, sẵn sàng hy sinh mạng sống vì nàng, hắn sẽ là người đáng để giao phó.
Đột nhiên nàng mỉm cười, nụ cười của nàng duyên dáng, mang theo dịu dàng của người phụ nữ.
Ở cuối đường Hoàng Tuyền, một bà lão chống gậy đi tới.
Đó là Mạnh Bà, thần cầu Nại Hà tiền nhiệm, đã được phục chức, Tần Quảng Vương đã ra lệnh điều bà về đây.
“Tuổi trẻ thật tốt!”. Nhìn thấy Diệp Thành cùng Sở Linh Nhi tay trong tay đi tới, Mạnh Bà ôn nhu mỉm cười, trong mắt tràn đầy hiền từ.
"Mạnh Bà, chuyện sáu tháng trước là lỗi của vãn bối”. Diệp Thành cười mỉa, nhớ lại chuyện hơn trăm bát canh Mạnh Bà.
“Lão thân nên cảm ơn ngươi”. Mạnh Bà mỉm cười.
Nếu không phải Diệp Thành, bà sẽ không mất đi thần vị, nếu không phải mất đi thần vị, nàng cũng sẽ không giác ngộ, đột phá tu vi bình cảnh.
Thăng trầm đến nhanh chóng, họa kiếp và tạo hóa cùng tồn tại.
Nhân quả với Diệp Thành bắt nguồn từ cầu Nại Hà và kết thúc ở đường Hoàng Tuyền, lần này coi như là viên mãn, cả hai người đều đạt được điều gì đó.
“Mạnh bà bà, hạt dưa tặng cho người”. Sở Linh lấy túi trữ vật ra, bên trong còn có canh Mạnh Bà khiến người khác quên tình.
Bây giờ nàng không còn là Thần Cầu Nại Hà nữa, những cái cần bàn giao tất nhiên phải trả lại, giống như Canh Mạnh Bà, nhất định phải giao.
“Bách niên giai lão, trăm năm hòa hợp”. Mạnh Bà nhận lấy, chống nạng đi đến cầu Nại Hà còn để lại lời chúc phúc.
Hai người quay đầu nhìn rồi sau đó cùng nhau cười một tiếng.
Có thể thấy trên má của Sở Linh vẫn còn một chút ửng hồng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!