Đầu cầu Nại Hà rơi vào im lặng đến đáng sợ.
Trên Vọng Hương Đài, nàng đang ngủ, nhìn xuống bên dưới có hắn đang ngồi.
Nàng giống như một tác phẩm điêu khắc, còn hắn giống như một bức tượng đá, cả hai đều bất động.
Đột nhiên, một cơn gió nhẹ thổi qua, lay động mái tóc của họ, đung đưa trong gió, khung cảnh này tưởng chừng như dừng lại vĩnh viễn.
Ở cuối đường Hoàng Tuyền liên tục có bóng người qua lại, chính là đầu trâu mặt ngựa đang áp giải quỷ hồn, muốn đưa nó đi đầu thai chuyển thế.
Họ đều biết Diệp Thành ở đầu cầu Nại Hà, bên ngoài đều đã truyền ra ngoài, đầu trâu mặt ngựa cũng không dám mơ mộng hão huyền, đều rất ngoan ngoãn làm đúng phận sự.
Diệp Thành không quấy rầy Sở Linh, mà chỉ lấy túi trữ vật của nàng.
Sau đó chính là canh Mạnh Bà, hết bát này đến bát khác, chất đầy bàn.
Quỷ hồn đi đầu thai lần lượt bước tới nhận canh Mạnh Bà, sau khi uống xong liền xếp hàng đi lên cầu Nại Hà.
Cứ như vậy, hai ngày trôi qua một cách lặng lẽ và mọi thứ đều rất yên bình.
Trong khoảng thời gian này, Phán quan và Vô thường đến hai lần, bọn họ rất lo lắng cho Diệp Thành, đi loanh quanh một vòng rồi mới rời đi.
Sở Linh tỉnh dậy, vươn vai một cái, bước xuống Vọng Hương Đài.
Vừa nhìn đã thấy Diệp Thành ngồi ở nơi đó, cúi đầu rũ mắt, không nói một lời, mái tóc đen tán loại che mất nửa khuôn mặt.
Sở Linh nhướng mày, trong lòng kinh ngạc, cảm thấy có gì đó không ổn.
Diệp Thành hôm nay khác hẳn trước kia, hình như bị cái gì đó đả kích, đây là lần đầu tiên nhìn thấy tinh thần hắn suy sụp đến như vậy.
“Quái nhân”. Sở Linh từ trong lòng lấy ra một bình rượu.
Song, nàng còn chưa kịp ngẩng đầu lên uống thì một bàn tay đột nhiên xuất hiện, cướp lấy bình rượu trong tay nàng rồi ném sang một bên.
Là Diệp Thành ra tay, mục đích của hắn rất rõ ràng.
“Ngươi điên rồi sao?”, Sở Linh Nhi trừng mắt nhìn Diệp Thành, không cãi nhau với hắn, cho rằng lão nương dễ bắt nạt hay sao?
“Uống rượu có hại cho sức khỏe, không tốt cho thai nhi”. Diệp Thành khẽ mỉm cười, nụ cười có chút gượng ép, lời nói cũng khàn khàn.
“Thai nhi?”, Sở Lin đang muốn phát giận, nghe được hai từ này đột nhiên sửng sốt một lát, không biết Diệp Thành đang nói cái gì.
Vẻ mặt vi diệu của nàng lọt vào đáy mắt của Diệp Thành, hắn khẽ nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ nàng không biết mình có thai.
Có lẽ là do trí nhớ bị phong ấn rồi, quên đi nhiều chuyện chăng.
Còn có sức mạnh thần bị ở bụng dưới của nàng, nó đã che đậy mọi thứ.
Đến nỗi nàng có thai mà bản thân không hề hay biết?
Hắn càng nghĩ càng đau lòng, giơ tay lên, vén một lọn tóc bị rơi xuống lên, muốn sờ khuôn mặt của nàng.
Sắp làm mẹ rồi nhưng hoàn toàn không hề hay biết, ngây ngô dại dột.
Cuối cùng hắn không chạm được đến khuôn mặt của nàng, chỉ bởi vì Sở Linh tránh né và lùi lại một bước, trong đôi mắt xinh đẹp còn lóe lên tia lửa.
“Ngươi là một kẻ dê xồm, muốn ăn đấm sao”.
“Lúc trước lừa ta làm thần cầu Nại Hà, đến cái nơi chết tiệt này, không nói một lời đã ôm ta, vừa rồi còn ném bình rượu của ta đi”.
“Hiện tại ngươi còn muốn sờ mặt ta, thật sự cho rằng ta rất hiền lành sao?”
Sở Linh càng mắng càng tức giận, nàng vốn đã dũng mãnh, lồng ngực phập phồng kịch liệt, muốn ấn Diệp Thành xuống mà đánh hắn một cách hung bạo.