Chương 268: Việc này rất dị thường
Phụt! Phụt!
Mặc dù Diệp Thành tránh được một số đòn tấn công từ Hoa Vân nhưng vết thương trên cơ thể vẫn liên tiếp xuất hiện.
“Kiếm khí âm dương của Vân Nhi và trận đồ bát quái đã luyện từ lâu, Diệp Thành, ta xem ngươi chạy đường nào”, Thành Côn lại cười tôi độc, có vẻ như ông ta đã thấy được cảnh tượng thảm hại của Diệp Thành.
“Hừ, ngươi tưởng rằng đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông ta đơn giản lắm sao?”, rất nhiều đệ tử của Chính Dương Tông đã đứng dậy chê cười Diệp Thành, trong đôi mắt rõ cái nhìn giễu cợt.
“Tiểu tử này che giấu cũng thật giỏi”, ở một vị trí khác, Gia Cát Vũ chợt sáng mắt lên, ông ta có vẻ rất coi trọng kiếm khí âm dương và trận đồ bát quái của Hoa Vân.
“Bí pháp của hai tông quả nhiên không hề đơn giản”, Bích Du cũng tròn mắt nhìn.
“Xong rồi, Diệp Thành bị đánh tới mức không còn đường lui rồi”.
“Cứ thế này không chết mới lạ”.
“Đều tại ta, khi ta và Hoa Vân quyết đấu vẫn chưa thể ép hắn dùng bí pháp này”, phía Hằng Nhạc Tông, giọng Liễu Dật tỏ vẻ áy náy: “Nếu như ép hắn dùng chiêu này trước thì Diệp Thành sư đệ cũng không đến mức thảm hại thế này”.
“Cũng không thể trách con được, đừng tự trách mình như vậy”, Dương Đỉnh Thiên trầm giọng lên tiếng.
“Kiếm khí âm dương và trận đồ bát quái kia rốt cục là sao chứ? Sao có thể dị thường như vậy được?”, mấy người phía Tư Đồ Nam lại nhìn sang Dương Đỉnh Thiên như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Kiếm khí âm dương kia dùng kiếm khí được thế luyện bởi phương pháp đặc biệt”, Dương Đỉnh Thiên chậm rãi lên tiếng: “Gọi chúng là binh khí thì đúng hơn, vì chúng do linh hồn kết hợp với tâm niệm mới ngự động được. Một khi nhẩm niệm thì kiếm nhất định chém ra, có thể san núi sẻ rừng, lực công phá mạnh mẽ vô cùng, là bí pháp thượng thừa khi chiến đấu ở cự li xa với đòn công kích mạnh bạo. Còn trận đồ bát quái kia được tế luyện bởi bí thuật đặc biệt, lạc ấn bên trên có trận văn khiến trận đồ hoạt động, đối với những người nằm trong phạm vi của trận đồ bát quái kia thì sức mạnh và tốc độ đều bị hạn chế, còn thân là chủ nhân của trận đồ bát quái không những không bị hạn chế mà ngược lại còn có thể tăng nhanh về tốc độ và sức mạnh, là bí pháp thượng thừa dùng để chiến đấu ở cự li gần và phòng ngự”.
“Ôi chao”, nghe Dương Đỉnh Thiên nói vậy, mấy người phía Tư Đồ Nam không khỏi trầm trồ: “Chiến đấu gần, phòng ngự, lại còn có trận đồ bát quái, chiến đấu xa và công kích, có kiếm khí âm dương, tấn công và phòng thủ song hành, đây rõ ràng là bí pháp hết sức bá đạo”.
“Hoa Vân từng là đệ tử chân truyền thứ nhất của Chính Dương Tông, đương nhiên không phải không có lý”, Đạo Huyền Chân Nhân trầm trồ: “Bí thuật phối hợp với nhau, phòng thủ và tấn công kết hợp khiến người ta thật sự phải đau đầu”.
“Nói vậy thì Diệp Thành sư đệ thua nhiều hơn thắng rồi”.
“Khả năng cao là thua”, Sở Huyên cau mày, trong đôi mắt rõ vẻ lo âu: “Hai bí thuật này về cơ bản không hề có sơ hở, vả lại Hoa Vân còn chưa sử dụng binh khí bản mệnh, một khi binh khí xuất hiện thì Diệp Thành sẽ bại thôi”.
Rầm!
Khi tất cả mọi người đang mải trò chuyện thì trên chiến đài vang lên từng âm thanh rất lớn. Diệp Thành bị một chưởng của Hoa Vân đánh ngã nhào, cơ thể ngã ra chiến đài khiến chiến đài nứt lìa.
Mẹ kiếp!
Diệp Thành lồm cồm bò dậy, thân hình thảm hại nhếch nhác vô cùng, từ đầu tới chân toàn là vết máu do kiếm khí âm dương chém vào và điều khiến người ta sợ hãi nhất chính là phần vai Diệp Thành còn lộ ra cả xương trắng hếu.
“Cho dù ngươi đánh bại hai đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông nhưng trong mắt ta ngươi vẫn chẳng là gì”, phía đối diện, Hoa Vân chậm rãi đi tới, trận đồ bát quái ở dưới chân cũng theo đó mà di chuyển, hai đạo kiếm khí âm dương vẫn bao quanh cơ thể.
“Vậy sao?”, khoé miệng Diệp Thành nhếch lên tạo thành nụ cười tôi độc.
Ngay sau đó, môn pháp trong đầu Diệp Thành được hắn nhẩm niệm, luồng chân khí bên trong cơ thể nhanh chóng cuộn trào, nó được chân hoả luyện hoá, kết hợp với tinh lực được đề luyện từ gân cốt, tôi luyện thành canh khí chí cương chí dương, còn phần canh khí được tôi luyện ra thông qua những lỗ chân lông trên cơ thể hắn, cứ thế thoát ra ngoài rồi từ từ ngưng tụ thành lớp áo giáo Canh Khí.
“Tiên Thiên Canh Khí”, Hoa Vân thấy thế thì sắc mặt hơi thay đổi.
“Sao hắn lại biết được Tiên Thiên Canh Khí?”, cũng giống với Hoa Vân, những người quan sát trận đấu hết sức ngỡ ngàng.
“Không được, sau trận đấu ngày hôm nay ta phải nói chuyện với hắn mới được”, trên vị trí ngồi, Gia Cát Vũ xoa xoa tay, đôi mắt sáng lên, ông ta quyết định phải tìm Diệp Thành nói chuyện riêng để tìm hiểu môn pháp Tiên Thiên Canh Khí.
“Ngọc Nhi, hắn thông thạo Tiên Thiên Canh Khí, sao ta chưa nghe con nói tới nhỉ?”, phía nhà Thượng Quan, Thượng Quan Bác cũng bất ngờ nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên.
“Con…con cũng không biết”, Thượng Quan Ngọc Nhi xoa tay trầm trồ.
Đương nhiên, người bất ngờ nhất chính là Chu Ngạo của Thanh Vân Tông. Ngay giây phút trong cơ thể Diệp Thành xuất hiện Tiên Thiên Canh Khí, hắn đã không thể ngồi yên tại chỗ mà đứng bật dậy, hướng đôi mắt với tinh quang sắc bén lên chiến đài.
“Không thể nào”, Chu Ngạo rõ ràng còn kích động hơn trong tưởng tượng.
“Ngạo Nhi, con dạy hắn Tiên Thiên Canh Khí sao?”, Công Tôn Trí cũng ngỡ ngàng và nhìn Chu Ngạo với ánh mắt khó hiểu.
“Đây là bí pháp bất truyền của nhà họ Chu, sao con có thể dạy hắn được chứ?”, Chu Ngạo vội nói.
“Vậy thì lạ quá”, Công Tôn Trí cau mày nhìn Diệp Thành, đôi mắt ông ta còn có ánh nhìn bất định.
So với hai người bọn họ thì phía Hằng Nhạc Tông cũng ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng tất cả đều đổ dồn ánh mắt sang Sở Huyên: “Sư muội, có phải muội dạy Diệp Thành Tiên Thiên Canh Khí không?”
Sở Huyên hoang mang lắc đầu: “Vị tiền bối đó dù đã từng chỉ điểm cho muội một hai chiêu nhưng môn pháp đó muội chưa từng học, đến muội còn không biết thì sao dạy Diệp Thành được?”
“Tên tiểu tử đó học được Tiên Thiên Canh Khí ở đâu vậy?”, Bàng Đại Xuyên gãi đầu, và cũng giống ông ta, cho dù là Bàng Đại Xuyên hay nhóm người phía Tư Đồ Nam đều gãi đầu gãi tai, khuôn mặt ai nấy đều hết sức khó hiểu.
“Sư huynh, việc này thật dị thường”, ở một nơi khác, rất nhiều trưởng lão nhìn về phía Thành Côn.
Thành Côn nheo mắt, đầu tiên là liếc nhìn Công Tôn Trí của Thanh Vân Tông rồi mới trầm giọng nói: “Ý của bọn họ chính là Chu Ngạo truyền Tiên Thiên Canh Khí cho Diệp Thành?”
“Không loại trừ khả năng này, có thể Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông mưu đồ cũng nên, hoặc có thể nói bọn họ liên thủ với nhau”.
Nghe vậy, đôi mắt Thành Côn hiện lên cái nhìn cay nghiệt: “Hai phái liên thủ muốn đối đầu Chính Dương Tông ta sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!