“Ta chính là Minh Tướng dưới trướng của Biện Thành Vương, ngươi không thể giết ta”.
“Ta chính là Minh Tướng dưới trướng của Thái Sơn Vương, ngươi không thể giết ta”.
“Ta chính là Minh Tướng dưới trướng của Bình Đẳng Vương, ngươi không thể giết ta”.
Những giọng nói liên tiếp vang lên, vang khắp Âm Tào Địa Phủ.
Đó chính là Minh Tướng của các điện khác nhau bị truy giết, những người bị truy giết có chút điên cuồng, đều lôi tên người đứng sau của mình ra để hù dọa Diệp Thành.
Nhưng Diệp Thành là ai, kẻ tàn nhẫn cái thế không sợ trời không sợ đất.
Minh Tướng rất lợi hại, Diêm La rất ghê gớm, ngươi có người đứng sau, chẳng nhẽ ta không có ư? Ngang vai ngang vế với Minh Đế, dọa chết các ngươi đấy.
Hắn mặc kệ ai với ai, cho dù là Minh Tướng dưới trướng của Minh Đế, ông đây vẫn đánh như thường, người này đến người kia gài ông đây, còn muốn chạy à?
Tên này thực sự là đại triển thần uy, giết đến đỏ mắt.
Một đường đuổi giết, từng vị Minh Tướng bị giết, từng vị Minh Tướng bị đánh tàn phế, không cho Diêm La chút mặt mũi nào.
Minh Tướng của các điện đau khổ than khóc, ai nấy đều trốn chạy thục mạng.
Có lẽ thẳng cho đến bờ vực sống chết, bọn họ mới biết hối hận là gì, hối hận không nên chọc vào sát tinh Diệp Thành này.
Diệp Thành không phải không cho bọn họ cơ hội, nhưng bọn họ cậy thế người đông, kết quả lại bị Diệp Thành lội ngược dòng phản công.
Có một từ gọi là đáng đời, chính là để hình dung bọn họ.
Ngoan ngoãn đứng đó xem kịch là được rồi, lại chạy đến làm màu, thật tình không biết là làm màu sẽ phải trả giá hay sao.
Từng ầm ầm vang lên khắp Minh giới, như thể có người độ thiên kiếp.
Nhìn xuống trời đất, cảnh tượng mạnh mẽ đến vô pháp vô thiên: Mấy chục Minh Tướng Thánh Nhân mạnh mẽ bị một cái chuẩn thánh đuổi theo sau.
Mọi người đến xem cũng đi theo, một mảng đông đen.
Có thể nhìn thấy trên mặt của bọn họ giống như khắc lên chữ “Sảng khoái”, Minh Tướng của các điện bị nện, thoải mái vô cùng.
Quả báo chính là quả báo, trước kia đánh hội đồng thánh thể, hiện tại thánh thể phản kích, đuổi đánh từng người một.
Nhìn một nhóm người ra vẻ đạo mạo bị đánh đến gà bay chó sủa, cảm giác đó thoải mái vô cùng, còn sáng khoái hơn lên giường ngủ gái.
Có không ít người lấy tinh thạch kí ức ra, ghi khắc cảnh tượng này để tiện đem về cúng bái, có lẽ còn có thể trừ tà.
Áng chừng động tĩnh quá lớn, rất nhiều người bị thu hút qua bên này.
Nhìn thấy cảnh tượng này họ ngay lập tức ngẩn người. “Ta....ta không nhìn nhầm chứ! Mấy chục Minh Tướng bị một Chuẩn Thánh đuổi đánh”.
“Minh Tướng dưới trướng của Diêm La rất ít khi gặp được, khó có được tụ tập thành một đám, vậy mà lại xấu hổ như vậy”. Chúng lão Minh Tướng nhếch mép tặc lưỡi.
“Nếu người đuổi giết bọn họ là một chuẩn thánh vương thì cũng thôi đi, đây lại là một Chuẩn Thánh, mặt mũi của Diêm La mất hết rồi”.
“Nói vậy, cái Chuẩn Thánh kia rốt cuộc lai lịch như thế nào”.
“Lai lịch của hắn cũng lớn lắm đó, ngày xửa ngày xưa uống hơn một trăm bát canh Mạnh Bà chính là hắn, còn quấy nhiễu luân hồi, kinh động đến mười điện Diêm La bị nhốt vào mười tám tầng địa ngục! Chưa được bao lâu, địa ngục liền đổ nát”.
“Một con quỷ hồn, có thể trong thời gian ngắn như vậy trưởng thành được đến bước này, tên đó hack đúng không!”
“Khí huyết mạnh mẽ đến phi lý, chính là Hoang Cổ Thánh Thể trong truyền thuyết”. Có người nhắc: “Là cùng huyết mạch với Đế Quân”.
“Khó trách dám kiêu ngạo như vậy, có Đế Quân chống lưng rồi!”
“Người ta còn chưa mượn uy của Đế Quân, một mình một đường đánh đến đây đó”. Rất nhiều người nói líL “Người giỏi tự học thành tài”.
“Tiểu tử này nổi tiếng thật rồi”. Diêm La, Phán Quan ở trong điện nhìn tấm màn nước trước mặt, thổn thức tặc lưỡi cộng thêm cảm khái.