“Điều tra được thì ta cũng không sợ”. Hắn ngoáy tai, đâu phải ta không có chỗ dựa, ngay cả Diêm Vương cũng kiêng kị hắn cơ mà.
Hơn nữa, chính Quỷ Tuyền Minh Tướng là người khiêu khích hắn trước.
Vả lại tên đó cũng không phải do hắn giết, cùng lắm là bị hắn đánh đến tàn phế mà thôi, xong chuyện thì bị lệ quỷ cắn chết.
Trong lúc Diệp Thành đang lẩm bẩm thì bảy mươi hai Minh Tướng của tám điên đã đến từ bốn phương tám hướng, mỗi đội có chín người.
Thực sự là khí thế hiên ngang vô cùng, những người ở bên dưới nhìn thấy vậy đều vô cùng phấn khích, Minh Tướng dưới trướng của Diêm Vương đều có thân phận cực kỳ cao quý.
“Thánh thể quả là danh bất hư truyền”. Minh Tướng của điện thứ ba cười đầy u ám, thần thông nhìn trộm Diệp Thành không hề kiêng nể.
"Nói thẳng ra đi, chạy đến đây là xem kịch hay là đánh nhau!", Diệp Thành vỗ bụi trên vai.
"Có gì khác nhau không?", Minh Tướng của điện thứ sáu cười nhạt nói.
“Đánh nhau thì đứng lên bên trên, còn người đang xem kịch thì ở phía dưới, ta sợ lát nữa sẽ nóng nảy quá mức, vô tình làm bị thương người xem”.
"Thật kiêu ngạo!", Minh Tướng của điện thứ năm lạnh lùng nói.
"Ta nhớ kĩ ngươi rồi, lát nữa ta sẽ đánh ngươi trước!", Diệp Thành thốt ra một câu liền tấn công Thiên Hà Minh Tướng.
“Làm bị thương Minh Tướng của điện thứ hai, ngươi phải trả một cái giá thê thảm!”. Thiên Hà Minh Tướng hờ hững nói rồi giơ tay lên tạo một cái ấn lớn.
"Bớt dọa ta đi!", Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, trong tay năm trăm nghìn thần thông, ngưng tụ thành một nắm đấm, giữa lòng bàn tay có khắc chữ.
Một quyền của hắn bá đạo vô song, xuyên thủng hư vô, làm nổ tung ấn lớn của Thiên Hà Minh Tướng, ngay cả Thiên Hà Minh Tướng cũng chấn động, kinh hãi lùi về sau, sắc mặt vô cùng khó coi.
Chứng kiến cảnh tượng này, người xem và Minh Tướng của tám điện đều lộ ra vẻ kinh ngạc, một Chuẩn Thánh lại có thể đẩy lùi một Chuẩn Thánh Vương, sức chiến đấu như vậy vượt xa dự đoán của bọn họ.
"Tiếp tục!", Diệp Thành hét lớn, hai chân đặt trên Hoàng Kim Thần Hải, trên đầu đầu là Hạo Vũ Tinh Không, lần nữa công kích Thiên Hà Minh Tướng.
“Tới đi!”. Thiên Hà Minh Tướng lạnh lùng mắng, sức mạnh trong nháy mắt đạt đến đỉnh cao, triệu hồi Cửu Thiên Ngân Hà, mật pháp diễn hóa bất thế.
Đại chiến nổ ra, âm thanh đùng đùng vang vọng khắp trời cao, ánh sáng lộng lẫy khiến cho bầu trời tối tăm lại tăng thêm một màu sắc rực rỡ.
Thiên Hà Minh Tướng không hổ là Minh Tướng đứng đầu dưới trướng của Sở Giang Vương, không phải là một Chuẩn Thánh Vương bình thường, chiến lực của hắn ta mạnh mẽ khủng bố vô cùng.
Thực lực của hắn ta, Phi Long Minh Tướng sao có thể so bì, hắn ta thật sự rất mạnh, ngạo khí vang khắp bốn phương.
Thế nhưng, kẻ mà hắn ta đối đầu, lại chính là một Thánh Thể.
Hắn ta không phải là Chuẩn Thánh Vương bình thường, mà Diệp Thành cũng không phải là Chuẩn Thánh bình thường, dưới cấp Thánh Vương, ít có ai có thể là đối thủ của hắn.
Cuộc chiến cả hai vô cùng kịch liệt, từng đợt sấm sét rời xuống từ hư thiên, biến cho khoảng đất kia trở thành hỗn loạn.
“Thảo nào sáu Thánh Nhân cũng không thể bắt được hắn, Thánh Thể có thể có chiến lực ngang hàng với chuẩn Thánh Vương”. Người bên dưới ồ lên một khoảng.
“Không biết nếu Phi Long Minh Tướng biết được thì có hộc máu hay không?”
“Nói ra lão phu lại thấy buồn cười, khi mạnh nhất cũng chắc gì đã đánh bại được DIệp Thành, giờ còn hạ tu vi để đấu cùng cấp!”
“Các ngươi sẽ tiến lên hỗ trợ?”. Minh Tướng đứng xem âm thầm truyền âm.
“Trước tiên chúng ta cứ nhìn xem, đợi đến khi hai bên đều bị thương thì ra tay cũng không muộn”.
“Minh Tướng thì hay lắm à?”. Trong tiếng nghị luận, Diệp Thành tru lên một tiếng như sói, giọng nói như sấm sét vĩnh hằng, chấn động đến đất trời sụp đổ.