“Cược đánh đấm với người ta, thua trận tử nạn!”, Quỳ Ngưu thở dài.
“Bại trận tử nạn?”, Diệp Thành nhướng mày: “Trong thế hệ này của chư thiên, kẻ có thể giết ngươi không có bao nhiêu, đối thủ là ai, Nam Đế? Bắc Thánh? Tây Tôn? Trung Hoàng? Hay là Đông Thần?”
“Là Đào Ngột!”, Quỳ Ngưu đáp, mắt trâu bắn ra tia sáng lạnh.
“Đào Ngột? Mãnh thú Đào Ngột Hồng Hoang?”, Diệp Thành nhíu mày.
“Cửu thái tử của tộc Đào Ngột!”, Quỳ Ngưu gật đầu: “Hắn quá mạnh, mạnh tới mức làm lòng người run rẩy!”
“Tộc Đào Ngột gỡ phong rồi?”, mày Diệp Thành nhăn tít lại.
“Không chỉ tộc Đào Ngột, mấy chủng tộc đáng sợ từ thời Hồng Hoang đều gỡ phong như là Cùng Kỳ, Thao Thiết!”, Quỳ Ngưu hít sâu một hơi: “Họ gây ra hỗn chiến chư thiên, quá nhiều sinh linh vô tội táng thân trong chiến loạn”.
“Đại Sở thì sao? Đại Sở có bị liên luỵ không?”, Diệp Thành vội hỏi, cơ thể căng chặt.
“Cũng đã bị cuốn vào hỗn chiến rồi, chưa biết thương vong thế nào!”
“Sao lại thế?”, Diệp Thành siết chặt nắm đấm: “Chư thiên nhiều cường giả như thế mà không ai cản được họ sao?”
“Ngươi quá coi thường các chủng tộc Hồng Hoang, trong thiên địa, họ những sinh linh đầu tiên, dù là huyết mạch, thể chất, căn nguyên thì tất cả đều áp đảo chư thiên. Huyền Hoang có 130 Đế nhưng 60% trong đó là sinh ra vào thời Hồng Hoang, có thể tưởng tượng họ đáng sợ cỡ nào, họ chiếm 6/10 chiến lực của chư thiên!”
“Có sức mạnh như vậy thì khi Thiên Ma xâm lấn, đám người đó ở đâu?”, Diệp Thành cắn răng, môi chảy máu: “Thiên Ma bị đánh lui thì lại chạy ra làm loạn!”
“Hỗn chiến kéo dài vài ngày rồi kết thúc!”, Quỳ Ngưu tiếp tục nói: “Những người đứng đầu chư thiên và Hồng Hoang ký kết hiệp ước, để thế hệ trẻ đánh nhau, người già không được tham dự!”
“Sau đó thì sao?”, Diệp Thành thản nhiên nói, bình tĩnh vô cùng.
“Trừ Đông Thần Dao Trì, thế hệ trẻ của chư thiên đều gặp nạn, toàn bộ ngã xuống, bao gồm Nam Đế, Bắc Thánh, Trung Hoàng, Tây Tôn, bao gồm cả người Đại Sở!”
“Còn có người chết sao?”, Diệp Thành híp mắt.
“Võ Hùng bị ghim trên núi Chư Thiên, Xuyên Sơn Giáp bị biến thành tấm chắn, Bắc Minh Ngư bị chém đầu, bảy huynh đệ của chúng ta, chỉ còn Tiểu Viên Hoàng là còn sống, phế tu vi!”
“Còn những người khác thì thân thể Tạ Vân bị nổ tan tành, rơi vào hôn mê, Đế Cửu Tiên bị thương nguyên thần, trúng đạo thương, Bắc Thánh thì bị tổn hại đạo căn, tu vi giảm mạnh, huyết mạch của Nam Đế bị cướp...”
“Nhân tài chư thiên không chết thì bại!”
Giọng Quỳ Ngưu khàn khàn, hắn ta nở nụ cười bi ai, tự giễu và bất đắc dĩ.
Diệp Thành im lặng, con ngươi bình tĩnh lạ kỳ, hắn không nói gì.
Hắn không biết sau khi mình chết thì chư thiên gặp biến cố như vậy, huynh đệ, người thân của hắn đều chết và bị phế.
Quỳ Ngưu cũng còn may mắn, vào Minh giới thì còn cơ hội đầu thai.
Nhưng những người khác thì sao? Chắc chắn đã tan biến trong thiên địa, kiếp này đã không còn gặp lại nữa, đó thật sự là vĩnh biệt.
Mà mọi thứ đều do chủng tộc Hồng Hoang gây ra, khi nguy nan thì co đầu rút cổ trốn, Thiên Ma bị đánh đuổi thì chạy ra gây hoạ.
Diệp Thành hận chúng không thua gì hận Thiên Ma.