Bọn họ thì kính cẩn, nhưng thanh niên Quỷ Tuyền Minh Tướng lại khác, còn chẳng thèm ngó họ lấy một cái, dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo.
Diệp Thành ngó hắn ta, cũng không cúi chào, tiếp tục lau kiếm.
Quỷ Tuyền Minh Tướng thấy Diệp Thành lơ mình thì mặt mày khó chịu.
Khi trông thấy thanh đoản kiếm thì con ngươi lóe lên ánh sáng, ngó hồi bèn híp mắt lại.
Với ánh mắt của hắn ta thì sao không nhận ra sự đặc biệt của nó cho được, dù vẻ ngoài xấu xí, nhưng lại ẩn giấu sự huyền diệu bên trong.
"Ta muốn thanh kiếm đó", Quỷ Tuyền Minh Tướng nhàn nhạt nói rồi thuận tay ném một túi trữ vật xuống đất.
Diệp Thành giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu lau chùi kiếm.
Ghét nhất thể loại ấy, muốn cướp bảo vật của ta còn ra vẻ tự đại, Thánh Nhân trâu bò lắm hả? Minh Tướng thì giỏi lắm chắc?
Sắc mặt của Quỷ Tuyền Minh Tướng lập tức sa sầm.
Hai con Quỷ Vương thấy thế thì đẩy Diệp Thành bảo: "Gọi ngươi kìa".
"Hả?", Diệp Thành ngẩng đầu lên ra vẻ ngạc nhiên hỏi: "Làm sao?"
"Ngươi trúng số rồi, Quỷ Tuyền Minh Tướng muốn mua kiếm của ngươi".
"À!", Diệp Thành đáp một tiếng rồi lại cúi đầu xuống nói: "Không bán".
"Ngươi biết hắn ta là ai không?", Quỷ Vương hạ giọng nói: "Hắn ta là Minh Tướng dưới trướng của Tống Đế đó, địa vị cực cao".
"Ai đến cũng không bán, đồ gia truyền thì sao mà bán được!"
“Ngươi là người đầu tiên dám từ chối ta, gan lắm!”, Quỷ Tuyền Minh Tướng lãnh đạm nói, trong mắt là tia sáng lạnh lấp loé.
“Dù sao thì ta cũng không bán!”, Diệp Thành càng lau nhiệt tình hơn.
“Một tên Hoàng Cảnh mà thôi, muốn chết rồi!”, Quỷ Tuyền Minh Tướng hừ lạnh, vươn tay ra, có bí pháp diễn hoá, muốn trấn áp Diệp Thành.
Diệp Thành lại thuận lợi né tránh, trốn ra khá xa, cầm thành kiếm đen, nhìn Quỷ Tuyền Minh Tướng nói: “Còn có vụ cướp nữa hả?”
“Cướp của ngươi thì sao?”, Quỷ Tuyền Minh Tướng quát như sấm, tay biến ảo, một chưởng đánh tới, không gian nổ tung.
“Chưa từng thấy ai kiêu ngạo như ngươi!”, Diệp Thành mắng to, xoay người chạy, sau đó vào điện Diêm La nhanh như chớp.
Sau khi vào điện, hắn liền thấy Phán quan đang nằm nghiêng trên ghế, lật xem sách cổ, vô cùng thoả mãn.
“Nhàn nhã quá ha!”, Diệp Thành khó chịu, rõ ràng rất rảnh rỗi mà lại không cho hắn vào, hiển nhiên là đang cố ý mà.
“Cũng tạm!”, Phán quan nhún vai, dáng vẻ không chọc điên người ta thì không thôi, thấy Diệp Thành nghiến răng nghiến lợi, muốn đánh mình lắm rồi.