Diệp Thành cuối cùng đã lên đường, cái xoay người chậm chạp, bước chân cứng ngắc, như cái xác không hồn, không có trí nhớ, vô tri vô giác.
Kỹ năng diễn xuất cấp bậc ảnh đế, đi đến đâu, đều rất hữu dụng.
Có thể thấy, hồn lực của hắn, đã tinh thuần đến cực hạn.
Trên dưới một trăm bát Canh Mạnh Bà, trên dưới một trăm bát thuốc bổ, không uổng công uống, không phải nói quá, người này còn có thể uống thêm hơn một trăm bát nữa.
Chỉ là, thuốc bổ tuy tốt, nhưng cũng phải xem tình thế.
Đây là Minh giới, thể hiện quá mức, nếu kinh động đến Diêm La, không bị bắt đi nghiên cứu mới là lạ, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.
Nhưng mà, hắn rất nghi ngờ, vì sao Canh Mạnh Bà không có tác dụng với hắn.
Nước Vong Tình, với hắn là thuốc bổ, hơn nữa là thuốc bổ hồn, việc này nếu để Diêm La biết, có lẽ sẽ khiếp sợ.
Tạm thời thu lại suy nghĩ, hắn bước chân lên cầu Nại Hà.
Cầu Nại Hà chia ba tầng, tầng trên đỏ đậm, tầng giữa vàng sẫm, tầng thấp nhất màu đen nhánh, càng xuống dưới càng hẹp, vô cùng nguy hiểm.
Người khi còn sống làm việc thiện đi tầng trên, nửa ác nửa thiện đi tầng giữa, làm việc ác đi tầng dưới, mà hắn đi chính là tầng dưới.
Không có cách nào, phán quan đích thân ra lệnh Súc Sinh Đạo, cũng chỉ có thể đi tầng dưới, chỉ có tầng dưới, mới đi thông đến Súc Sinh Đạo kia.
“Đều tên là cầu Nại Hà, nhưng cái ở Minh giới này kém xa so với thành Vô Lệ”. Diệp Thành than thở, không nhịn được tặc lưỡi.
So với vẻ lộng lẫy của cầu Nại Hà ở thành Vô Lệ, cầu Nại Hà của Minh giới, thân cầu đầy bùn, hơn nữa rất trơn, nhớp nhúa bẩn thỉu.
Diệp Thành thăm dò, liếc nhìn xuống dưới, ở dưới chính là sông Vong Xuyên, sóng lớn vẩn đục, trùng rắn rải rác, gió tanh đập vào mặt.
Giữa sông có rất nhiều Quỷ Hồn, tiếng kêu rên thê lương, âm trầm đáng sợ.
Bọn chúng đều đang giãy dụa, vẻ mặt đau khổ, muốn thoát khỏi Vong Xuyên, cho dù chết cũng được, cũng tốt hơn ở đây chịu tra tấn.
Diệp Thành sờ sờ cằm, nếu như bỏ vào dải sóng này một đoạn Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú, hẳn sẽ rất náo nhiệt, nhất định sẽ rất náo nhiệt.
Thu hồi ánh mắt, hắn đi thẳng đến đầu bên kia cầu Nại Hà.
Rất nhiều cô hồn dã quỷ đánh tới, phải kéo hắn xuống sông Vong Xuyên, cắn xé vì đám rắn đồng chó sắt kia, cùng nhau chịu khổ.
“Cút đi”. Diệp Thành mắng to, hồn lực tinh thuần lập tức hiện ra, hơn nữa dung hợp với một chút sát khí của Đế, rất có sức uy hiếp.
Cô hồn dã quỷ đều lùi lại, vẻ mặt dữ tợn biến thành sợ hãi, lẩn trốn rất xa, có con không cẩn thận, còn ngã vào sông Vong Xuyên.
Diệp Thành không đếm xỉa, mang theo gông xiềng, kéo theo xiềng sắt kêu lách cách, sát khí càng đậm, không có lệ quỷ nào cản đường của hắn nữa.
Đầu cầu, Mạnh Bà nhìn đến kinh ngạc, lần đầu tiên thấy có người đi tầng dưới cầu Nại Hà mà vẫn bá đạo như vậy, không con quỷ nào dám ngăn cản.
Bên kia, Diệp Thành rung đùi đắc ý, đã qua cầu Nại Hà.
Cuối cầu, chính là vòng xoáy hắc động, chu vi chừng vạn trượng, xung quanh có lôi đình, có thể xé tan tất thảy mọi thứ trên thế gian.
Đây chính là Súc Sinh Đạo, nhảy xuống đó, là sẽ đầu thai.