Ưm... tân nương rên một tiếng, rèm che rơi xuống, chỉ còn nghe tiếng giường kẽo kẹt và âm thanh rên rỉ yêu kiều của phụ nữ cùng tiếng thở hổn hển của đàn ông.
“Thấy chưa, đây là động phòng! Bên dưới của phái nam có một cây gậy, bên dưới của phái nữ có một cái lỗ, âm dương giao hoà trong truyền thuyết là ở chỗ này này...”, Diệp Thành cười he he.
Lần đầu tiên trên mặt Sở Huyên xuất hiện màu đỏ.
Đây là động phòng, đêm đó Diệp Thành đá văng cửa phòng cô ta là vì muốn động phòng với cô ta mà mình lại đánh hắn tơi bời.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta nhìn xuống dưới thân Diệp Thành, nơi đó đã u lên một cục, là cây gậy dựng lên..
“Thần kỳ lắm đúng không! có muốn sờ... thử không?”, Diệp Thành nhếch môi, cũng không quan tâm Sở Huyên có bằng lòng hay không, hắn đã nắm tay ngọc của người ta đặt lên cục u.
Điều thần kỳ là Sở Huyên không phản kháng, cách lớp vải, cô ta vẫn cảm giác được nhiệt độ, sự cứng rắn, đúng là cây gậy nha.
Trong chớp mắt kia, tim cô ta đập nhanh một nhịp. Thái Thượng Vong Tình Đạo cũng chấn động, tâm trạng bình thản nổi lên gợn sóng.
“Nào, tới lượt ta!”, Diệp Thành cười xoa tay.
Nhưng Sở Huyên lại xoay người, một bước bay lên trời.
Diệp Thành xấu hổ, đuổi theo rồi bị hất ra xa.
Tốc độ Sở Huyên rất nhanh, như một tia tiên quang lướt qua màn đêm u ám, tạo thành đường cong tươi đẹp.
Cô ta cũng không biết vì sao mình lại muốn chạy, luôn có cảm giác hồi hộp, nhịp tim vẫn chẳng thể bình tĩnh lại.
“Nàng chậm đã! Ta không đánh nàng mà!”, Diệp Thành liều mạng đuổi theo, chưa bao giờ thấy Sở Huyên chạy nhanh như vậy.
Lại là một đêm nữa, vẫn là một tòa cổ thành của phàm nhân.
Tiếng ồn nhốn nháo trên đường phố, bóng người qua lại vô cùng náo nhiệt.
Sở Huyên vẫn cảm thấy mới lạ như cũ, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, tuy là trên đường đã nhìn rất nhiều nhưng vẫn cảm thấy mới mẻ.
Lúc này, cô ta không mặc trang phục dành cho nữ nữa, mà là nữ cải nam trang, trước ngực đã quấn khăn ngọc khiến cho ngực bằng phẳng.
Tóc đẹp được búi cao, mặc đồ lụa, chân đi giày ngọc trắng, eo là đai lưng bằng ngọc, bên hông đeo một miếng ngọc bội sáng ngời, vừa nhìn thấy là biết đây là thế gia đại công tử.
Không thể không nói, cô ta ăn mặc thế này, lại phối với dung nhan tuyệt thế của cô ta, khí chất kia chỉ có thể gọi là phong độ duyên dáng.
Tuy là dáng vẻ của nam, nhưng tư thế đi đường lại trông giống cô nương, khiến người đi đường đều nhìn sang, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Thế nhưng, khi mấy cô nương nhìn đến đôi mắt đẹp kia, trách thì chỉ trách Sở Huyên nữ cải nam trang thật quá đẹp trai.
“Đây, cầm lấy cây quạt này, là thần khí để khoe khoang đó”. Diệp Thành đưa cho Sở Huyên một cây quạt xếp, loại của nam tử thường dùng.
Sở Huyên nghi hoặc, không biết tại sao Diệp Thành cải trang cô ta thành dáng vẻ thế này.
“Thấy không, dùng như thế này!”. Diệp Thành cũng cầm một cái quạt giấy, mở ra một cách đẹp đẽ, nhẹ nhàng phẩy phẩy.
Sở Huyên làm theo, thế nhưng cô ta cảm thấy có chút mới lạ, cảm thấy quái quái.
“Như vậy là được, nhẹ thôi, đúng, cứ như vậy!”