Cũng tại nơi này, hắn mới thật sự hiểu được, thế nào là chính, thế nào là ma, mạnh chính là chính, yếu chính là ma, đó là quy luật khó có thể thay đổi.
Sở Huyên im lặng nhìn Quan Thiên Nhai, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.
Trong nháy mắt, cô ta như có thể trông thấy một vài hình ảnh rời rạc, trái tim vốn bình tĩnh, cũng cảm thấy âm ỉ đau.
Sau khi hai người rời đi, họ đến phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông.
Tiêu Phong vẫn còn ở đó, bây giờ không có chiến sự, ông cũng thanh nhàn.
Nơi này cũng có hồi ức, năm đó vì thành chủ Doãn Chí Bình, trong nội những người chức trách cao ở Hằng Nhạc Tông xảy ra nội loạn, Sở Huyên đã dẫn hắn đến đây để tị nạn, Dương Đỉnh Thiên đã trực tiếp đến đây để bảo vệ hắn.
Nhưng lần đó, sau khi hắn ra đi, trở về đã là một cái xác chết.
Sau đó, Diệp Thành lại đưa Sở Huyên đi rất nhiều nơi ở Đại Sở: trước mộ anh hùng tại Trung Thông đại địa, Nam Yển Đại Trạch, Bàn Long hải vực…
Bọn họ giống như du khách, đi lang thang tại nơi núi sông xinh đẹp này, mỗi một chỗ mà họ đi đến đều có một đoạn chuyện cổ xưa.
Lúc màn đêm đã buông xuống, hai người đã bước vào Phàm Nhân giới.
Nơi đây cách Hằng Nhạc đã đủ xa, Hồng Trần Tuyết có muốn tính sổ, hơn phân nửa là không tìm được, Diệp Thành vẫn là rất tốt.
Cổ thành Phàm Nhân giới ban đêm cũng vẫn vô cùng phồn hoa.
Từ xa nhìn lại, trên đường tấp nập người qua lại, đèn lồng đỏ thẫm được treo trên cao, tửu lâu sừng sững, hương rượu nồng đậm bay xa.
Hai bên phố có không ít quầy hàng, tiếng hét to rao bán không ngừng, cũng có không ít gian hồ bán nghệ, thu hút được rất nhiều tiếng vỗ tay khen ngợi.
Hai người xuất hiện đã thu hút sự chú ý của quá nhiều người.
Chuyện quan trọng chính là, Sở Huyên xinh đẹp vô cùng, giống như tiên nữ Cửu Thiên hạ phàm, thánh khiết không dính một hạt bụi trần.
Khí chất và vẻ đẹp này không thể so được với nữ tử phàm nhân.
Cho nên, hai người đi đến chỗ nào, chỗ đấy đều náo nhiệt, ai nhìn thấy cũng phải ngây ngất cả người, quá đẹp.
Không ít vương công quý tộc chạy đến mời họ, người đến sau giàu hơn người trước, vì để mời Sở Huyên mà bọn họ không tiếc bỏ ra vạn lượng hoàng kim.
Thế nhưng, mặc cho thân phận đối phương cao quý đến đâu thì Sở Huyên vẫn bất động, cô ta là tiên nhân, là thánh nhân thân phận tôn quý.
Tuy nhiên, cũng có không ít người định dùng sức mạnh, hung thần ác sát.
Đối với loại người này, Diệp Thành đều là lựa chọn cách là ở nơi thật cao, treo đối phương lên đó, ngắm phong cảnh ở trên đó hẳn là rất tốt.
“Có khi ngẫm lại, phàm giới cũng không tồi, tuy không như tu sĩ giới hoa lệ như thế, nhưng mà lại bình thường chân thực”. Diệp Thành suốt một đường nói đùa.
Sở Huyên cả một đường không nói, chỉ là một người lắng nghe chăm chú, thi thoảng lại ngước mắt, tò mò liếc nhìn đến âm thanh ồn ào nhốn nháo ở đường lớn.
Tất cả thứ ở nơi này, đều là mới mẻ đối với cô ta.