“Nhìn kìa, tức quá hoá giận rồi. Cho nên, nếu Chính Dương Tông không bỏ được ra số tiền như vậy thì cũng đừng lôi mấy việc vô nghĩa này ra nói. Muốn làm nhục Hằng Nhạc Tông thì ông chọn nhầm đối tượng rồi. Năm xưa Chính Dương Tông đuổi ta đi như vứt đi thứ rác rưởi, bây giờ lại mặt dày mời ta quay về. Nhưng thật sự xin lỗi, ta đây không có tâm trạng”.
Giọng nói của Diệp Thành vang vọng tứ phương khiến tất cả như bùng nổ.
Chính Dương Tông là gì, đường đường là chủ trì của trận so tài, ai dám đụng tới. Thành Côn là ai, đường đường là chưởng giáo của Chính Dương Tông, nào ai dám khiêu khích, thế mà dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, ông ta lại bị một tên ở cảnh giới Nhân nguyên sỉ nhục.
“Đúng là có phong thái của ta năm xưa”, Gia Cát Vũ không biết lấy từ đâu ra một cái tẩu hút thuốc nhả ra làn khói dài.
“Không ngờ Hằng Nhạc Tông còn có một tên vô thiên vô pháp như vậy”, Thượng Quan Bác lắc đầu.
“Ta cho rằng Tư Đồ Nam của chúng ta đã đủ loạn rồi, ai ngờ tên Diệp Thành này lại còn hơn…”, Tư Đồ Tấn của nhà họ Tư Đồ cũng phải bất lực: “Dám khiêu khích sự uy nghiêm của Chính Dương Tông, trong ký ức của ta có lẽ cũng chỉ có hắn mới như vậy”.
Đã quá!
Tư Đồ Tấn dứt lời, Tư Đồ Nam đã nhảy ra, khuôn mặt như viết tên từ: Đã đời!
“Mẹ kiếp, cuối cùng cũng hả dạ”, giọng Bàng Đại Xuyên vang lên, từng đụn thịt trên người ông ta rung lên, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cũng không nhịn được mà bật cười.