Sau đó, trong sóng gió mãnh liệt, xuất hiện hai quan tài đá, trên đấy khắc đầy phù văn cổ xưa, dày nặng mà âm lãnh
“Đế đạo thông linh”. Địa lão nhíu mày, đôi mắt già nua híp lại.
“Nói đúng hơn là, Đế đạo thông Minh”. Thiên lão trầm ngâm, nhìn rõ hơn, đã phát hiện ra đó là một loại bí pháp.
Thần sắc Diệp Thành bình tĩnh, yên lặng ngóng nhìn, đó là thông Minh thuật nghịch thiên, có thể liên kết với Minh Giới, mời đến cường đại tồn tại.
Trong Thiên Ma đại chiến, Lâm Thi Hoạ vì cứu hắn, đã làm bừa, kết nối với Minh giới, đưa Pháp Luân Vương đã chết trở về.
Bí pháp này, khinh nhờn vong linh, từ xưa đã bị liệt vào cấm thuật, trừ phi vô cùng bất đắc dĩ, nếu không không ai nguyện ý đi trêu chọc người đã chết.
“Trong đó, nhất định là cấp Chuẩn Đế”. Địa lão nói từ từ.
“Ta lại càng tò mò, là ai thi triển Đế đạo thông Minh?”. Thiên lão nhàn nhạt nói, thần thức tản ra, tìm kiếm trong từng tấc từng tấc.
Khi hai người đang nói chuyện, nắp của hai quan tài đá đã hạ xuống, lộ ra hai người đang đứng thẳng tắp trong quan tài.
Ở quan tài đá bên trái, là một người trung niên, cơ thể cường tráng, tóc đen như thác nước, nhưng thần sắc đờ đẫn, hai mắt trống rỗng, trông giống như một con rối.
Ở quan tài bên phải là một thanh niên, tóc mang màu máu, trên đầu vai toàn là tro bụi của năm tháng, lộ ra tang thương cổ xưa.
“Càn Khôn Chủ, Ngũ Hành Hoàng”. Địa lão híp mắt lại, dường như nhận ra người trung niên và thanh niên bên trong quan tài.
“Lại là hai đại thần thượng cổ”. Thiên lão hít sâu một hơi: “Lần này được nhìn thấy, đây là vinh hạnh của ta”.
“Vinh hạnh hay không thì ta chẳng biết, nhưng mà, chúng ta đã mắc bẫy rồi”. Địa lão liếc nhìn tứ phương, mây mù mê mang bắt đầu lượn lờ, che thiên địa càn khôn, nghịch âm dương tạo hoá.
“Không gian khác”. Thiên lão nhướng mày, có chút kinh ngạc. “Dám đến Đại Sở tác loạn, quả nhiên đối phương có chút tài năng”.
“Đã lâu không gặp”. Diệp Thành từ đầu đến giờ vẫn luôn bình tĩnh, nhẹ giọng mở miệng, đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.
Thiên lão và Địa lão nghe thế, cũng ngó sang, nhìn đến chỗ hư vô đối diện.
Bên trong mây mù mông lung, một bóng dáng chậm rãi đi ra.
Đó là một đứa trẻ, nói đúng hơn là một bé gái khoảng hai, ba tuổi, bóng dáng nhỏ xinh, vóc người không cao.
Đôi mắt to trong veo, lạnh nhạt đến không thể lộ ra được cảm xúc, giữa mày có khắc thần văn cổ xưa, toàn thân được bao quanh bởi thần hà bảy màu.
Nàng ta từ thời đại xa xôi đi đến, đi qua năm tháng sông dài, giống như ảo mộng, tìm không được cơ hội, cũng không bắt được căn nguyên.
“Nhược Hi”. Hai mắt Địa lão hiện lên một tia linh quang, liếc mắt một cái thì nhận ra là ai, chẳng phải chính là Nhược Hi sao?
“Khó trách Hồng Trần và Lục Đạo lại đến Đại Sở!”. Thiên lão bình đạm nói. “Lần này xem ra, nhất định là vì nàng mà đến”.
Nhược Hi không nói, một đôi mắt lãnh đạm chỉ nhìn Diệp Thành chằm chằm.
Diệp Thành cũng không nói gì, ở phía xa xa nhìn nàng ta, vô bi vô hỉ.
Qua ba trăm năm, nàng ta vẫn chưa lớn lên, giống hệt như năm đó.
Qua ba trăm băm, hắn cải lão hoàn đồng, cũng xấp xỉ tuổi với nàng ta.
Hình ảnh này, thật sự vô cùng kỳ dị, cho dù là Nhược Hi hay là Diệp Thành, đều là dáng vẻ hai ba tuổi, vẻ mặt cũng đều không gợn sóng.
Nhân quả của hai người bọn họ thật sâu xa, nói không rõ, nhân quả chưa dứt, ràng buộc bên trong năm tháng.
“Hai người thành thân thì tốt, chắc chắn không tồi”. Địa lão vuốt vuốt chòm râu, nói ra một câu như thế.
“Đã có tướng phu thê từ nhỏ, lão phu thật coi trọng bọn họ”. Thiên lão vỗ vỗ tro bụi, lời nói thấm thía nói.
“Chúng ta nói chuyện này, không phải là có chút mất tập trung à?”. Địa lão ho khan một tiếng, vẻ mặt ý vị thâm trường.
“Thật đúng là vậy”. Thiên lão nghiêm túc, nhìn chằm chằm Nhược Hi, nhàn nhạt nói: “Bé con, ngươi rốt cuộc là ai?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!