Hắn càng hy vọng là Nhược Hi hoặc kiếm Tru Tiên.
Chỉ có hai người mới có thể giải được câu đố muôn đời kia, tốt nhất là có thể hiểu được trước khi Thiên Ma đánh tới, tránh cho phát sinh sự cố trong lúc diễn ra trận chiến, mâu thuẫn nội bộ sẽ làm cho người ta rất đau đầu.
"Nguồn gốc của Hồng Trần và Lục Đạo đều là ngươi", Đông Hoàng Thái Tâm chậm rãi nói: "Nếu ngươi có thể cảm giác được vị trí của họ thì phải báo ngay cho Thiên Huyền Môn biết".
"Ta muốn xác định một chuyện", Diệp Thành nhìn về phía Đông Hoàng Thái Tâm: "Vẻ ngơ ngác của Hồng Trần và Lục Đạo rất giống với ta hồi đó, không biết Cửu U Tiên Khúc có thể khiến họ tỉnh lại không?"
"Xét trên lý thuyết thì có thể", Đông Hoàng Thái Tâm đáp: "Cái ngươi lật đổ là Huyền Ảo Pháp tắc, Lục Đạo lại là Thời Không Pháp Tác, Hồng Trần kỳ lạ nhất, hắn ta vừa lật đổ Thời Không Pháp Tắc, vừa đổi chiều Luân Hồi Pháp Tắc. Tuy Cửu U Tiên Khúc có thể đánh thức lòng người, nhưng phải coi ai đàn, có tác dụng với họ hay không, đó là một ẩn số".
"Ta sẽ dốc hết sức cảm ứng hai người họ", Diệp Thành hít sâu một hơi: "Có điều, đừng hy vọng quá nhiều vào ta".
"Làm hết mình là được!", Đông Hoàng Thái Tâm đứng dậy, để lại một viên tiên thạch rồi lập tức biến mất, chỉ còn văng vẳng một giọng nói mờ mịt: "Với cục đá Tiên Âm này, ngươi có thể trực tiếp liên lạc với ta".
Trời đã về đêm, Diệp Thành ra khỏi Hằng Nhạc, vẫn chưa hề quấy nhiễu bất kỳ kẻ nào.
Thiên lão và Địa lão đi theo, ẩn thân ở hư vô, âm thầm bảo hộ.
Có hai người cấp Chuẩn Đế hộ giá, mặt mũi của Diệp Thành không tính là nhỏ, nhắm mắt đạp thiên, không cần thần thức, mà là dùng thần linh của bản thân cảm thụ.
Nếu Hồng Trần và Lục Đạo ở gần đây, chắc chắn sẽ bị hắn cảm nhận được, hắn là gốc của hai người, hiển nhiên là luôn có sự liên kết giữa hai chiều.
Từ xa nhìn lại, Diệp Thành dùng dáng vẻ hai, ba tuổi ngự khí mà đi, mập mạp mũm mĩm, trắng trắng hồng hồng trông rất đáng yêu.
Những người nhìn thấy đều ngẩn ngơ, sau đó lại hành lễ với đối phương.
Ở Đại Sở đều biết Diệp Thành cải lão hoàn đồng, có thể ở hai ba tuổi mà đạt tới Thiên Cảnh đỉnh cao, hiện tại cũng chỉ có Diệp Thành.
Không biết từ khi nào, hắn đã ra khỏi giới tu sĩ mà đi vào nhân gian.
Lúc xẹt ngang qua một mảnh thiên địa kia, hắn mới mở hai mắt.
Phía bên dưới có một dãy núi, là nơi hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi gặp nhau lần đầu, cũng ở tại chỗ này hắn đã mở Thiên Chiếu.
Qua ba trăm năm, hết thảy vẫn như cũ, một mảnh hỗn độn, đá bị năm tháng mài mòn, dần dần hoá thành đất vàng.
Diệp Thành xoa xoa mũi, trong nụ cười mang theo chút xấu hổ.
Cho đến nay cũng chỉ có hai người bọn họ biết sự việc tươi đẹp kia, một đoạn nhân quả hồng trần từ kiếp trước đuổi đến kiếp này.
Bay qua dãy núi, là đến phạm vi của Triệu Quốc, năm đó Tịch Nhan chính là công chúa của Triệu Quốc, không rành thế sự, đi lên con đường tu đạo.
Ba trăm năm sau, quốc gia này đã không còn là Triệu quốc nữa, vương triều thay đổi, Triệu Quốc năm xưa, đã trở thành lịch sử.
Trên một ngọn núi sâu, hắn từ trên trời bước xuống, ở nơi đó có hai phần mộ sừng sững, một bên chính là phụ hoàng của Tịch Nhan, một bên là mẫu hậu của Tịch Nhan.
Trước phần mộ có châm Trường Minh Xạ Hương, đó là phép thần thông của tu sĩ, không cần phải nói cũng biết là do Tịch Nhan làm, nàng không quên cha mẹ ở thế gian.
Diệp Thành tiến lên, thắp ba cây nhang, cắm ở trước mộ phần.
Năm đó là là hắn dẫn Tịch Nhan lên con đường tu đạo, mang đi con gái của bọn họ, cứ thế cho đến cuộc đại chiến Thiên Ma, làm hai người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Mà bây giờ, con gái của bọn họ đã trở lại, mà bọn họ đã sớm vào giấc ngủ vĩnh hằng, lần bỏ này, chính là vĩnh viễn không gặp lại.
Hắn thở dài một tiếng, im lặng rời đi, trở lại Hư Thiên.
Phàm nhân giới cũng không nhỏ hơn giới tu sĩ là bao, quốc gia của phàm nhân nhiều không kể xiết, chiến loạn hằng năm, chiến trường quá nhiều, xác chết khắp nơi.