Chương 245: Cấm pháp thiên tế
Trên chiến đài, sau khi Liễu Dật lau đi vết máu, khí chất của hắn thay đổi rõ rệt, giống như thanh kiếm sắc ra khỏi chuôi, khí tức hỗn loạn trong cơ thể ngay lập tức ngưng tụ lại, vết thương trên thân thể cũng liền lại với tốc độ nhanh chóng, mái tóc đen bạc dần và trên trán còn có một đạo phù văn huyết sắc huyễn hoá thành.
Thấy vậy, Diệp Thành nheo mắt.
Thông qua Tiên Luân Nhãn, hắn có thể nhìn thấy dòng máu bên trong cơ thể Liễu Dật đang sục sôi, linh lực chảy nhanh và được đẩy vào trong các kinh mạch lớn, một luồng khí tức lớn mạnh cũng từ từ phục hồi.
“Tiểu tử này điên rồi sao?”, Gia Cát Vũ tặc lưỡi lên tiếng.
“Hắn muốn mất mạng sao?”, Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan cũng không khỏi xuýt xoa như biết được Liễu Dật đang dùng bí pháp gì.
“Vốn có đạo thương, lại sử dụng cấm thuật khủng khiếp thế này, trận chiến này cho dù không chết thì cũng sẽ tàn phế một nửa người”, trong hư không, Phục Nhai cũng lắc đầu bất lực, nói rồi không quên liếc nhìn sang Huyền Thần ở bên.
Huyền Thần không nói gì, ông ta chỉ khẽ thở dài.
“Sư phụ, đó là cấm thuật gì?”, trên vị trí ngồi, Diệp Thành nhìn Sở Huyên bằng ánh mắt tò mò.
“Thiên Tế”, Sở Huyên khẽ giọng: “Đó là cấm thuật phải trả giá bằng việc thiêu đốt tinh huyết, trong thời gian ngắn có thể kích thích tiềm năng trong cơ thể để đổi lại sức mạnh khủng khiếp. Cấm thuật này đã xuất hiện từ lâu, chính là do thuỷ tổ của tam tông sáng tạo ra, thế nhưng vì phản phệ quá bá đạo nên mới được liệt vào cấm thuật”.
“Cấm thuật mạnh như vậy mà cũng dùng đến, xem ra Liễu Dật sư huynh thật sự muốn liều mạng rồi”, Diệp Thành cau mày nói.
Rầm! Ầm!
Trận đại chiến trên chiến đài đã bắt đầu, Liễu Dật sử dụng cấm thuật Thiên Tế, thực lực tăng mạnh, khí tức lấn át Hoa Vân, ra tay với những đòn mạnh bạo, các loại bí thuật được kết hợp và tung ra liên tiếp khiến Hoa Vân không có cơ hội ngẩng đầu dậy.
“Tăng nhanh thực lực trong khoảng thời gian ngắn, ta xem ngươi trụ được bao lâu”, Hoa Vân lạnh giọng, phần trán xuất hiện linh quang phát sáng lơ lửng trong không trung, hoá thành thanh linh kiếm sắc lẹm.
Vút!
Liễu Dật triệu gọi linh kiếm, hai thanh kiếm đối chọi với nhau trong không trung, âm thanh mỗi lần va vào nhau vang lên chói tai khiến các đệ tử có tu vi thấp hơn buộc phải đẩy chân hoả hộ thể.
Phụt! Phụt!
Máu tươi nhuốm đỏ chiến đài.
Đúng như Hoa Vân nói, Liễu Dật sử dụng cấm thuật mặc dù thực lực tăng nhanh nhưng cấm thuật bá đạo thế này thì phản phệ cũng vô cùng khủng khiếp. Từ sau khi Liễu Dật sử dụng cấm thuật, khoé miệng hắn liên tục chảy máu, dần dần, khí tức cố gắng ngưng tụ lại lần nữa bùng phát.
“Đạo thương lại phát tác rồi sao?”, trên vị trí ngồi, Diệp Thành nheo mắt, ở khoảng cách rất xa, hắn có thể trông thấy từng vết thương trên linh hồn Liễu Dật nặng nề hơn, mãi không thể liền.
“Đạo thương ở linh hồn”, sau khi lẩm nhẩm, Diệp Thành càng cau mày sâu hơn.
Cái gốc rễ của tu sĩ nằm ở linh hồn. Linh hồn có huyền bí, kỳ diệu đến mấy nhưng một khi bị thương thì nhất định có thể liên luỵ đến công thể, còn đạo thương của Liễu Dật lại ở linh hồn, đây là sự hao tổn vô cùng lớn.
“Ta xem ngươi còn trụ được bao lâu”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì Hoa Vân trên chiến đài đã sử dụng bí pháp khủng khiếp, sát kiếm vang lên, kiếm khí sắc lạnh với lôi điện bao quanh, một nhát kiếm dài với uy lực mạnh mẽ được vung ra.
Phụt!
Liễu Dật bị đâm trúng, lại thêm phản phệ của cấm thuật và sự phát tác của đạo thương nên hắn gần như suy sụp.
Thái Cực Diễn Thiên!
Liễu Dật cố gắng đứng vững, một tay cầm kiếm chắn trước người, tay còn lại nhuốm máu chà lên thân kiếm.
Đột nhiên, từng hàng phù văn cổ xưa được huyễn hoá ra lấy Liễu Dật làm trung tâm cứ thế xoay quanh, linh quang lấp lánh, mỗi một đạo linh quang dường như có thêm linh tính di chuyển theo quỹ đạo và xếp thành bát quái thái cực.
Trong chốc lát, Liễu Dật không ngừng phun ra máu, sắc mặt tái nhợt, có vẻ như phản phệ và đạo thương cùng phát tác nên toàn thân hắn đẫm máu, đến cả trường kiếm trong tay cũng khó có thể vung.
Âm dương vô cực!
Phía đối diện, Hoa Vân lạnh giọng, cũng ở tư thế tượng tự, một tay cầm kiếm chắn trước người, một tay nhuốm máu bôi lên thân kiếm, từng đường phù văn bao quanh hình thành nên âm dương bát quái.
“Sư phụ, Thái Cực Diễn Thiên của Liễu Dật sư huynh và Âm Dương Vô Cực của Hoa Vân sao trông như một loại bí thuật vậy?”, trên vị trí ngồi, Diệp Thành lại nhìn sang Sở Huyên.
Sở Huyên khẽ gật đầu: “Hai loại bí thuật xuất phát từ Thái Vô Cực Đạo Pháp của thuỷ tổ tam tông, thế nhưng sau khi lão nhân qua đời thì hậu nhân của tam tông vì Thái Vô Cực Đạo Pháp mà dấy lên sự phân tranh, phân thành hai phái hệ, một phái lấy Diễn Thiên Địa làm thái cực, cũng chính là Thái Cực Diễn Thiên của Liễu Dật, một phái lấy Hoá Thiên Địa làm âm dương, cũng chính là Âm Dương Vô Cực mà Hoa Vân đang thi triển.
“Vậy sư phụ cho rằng Thái Cực Diễn Thiên và Âm Dương Vô Cực cái nào mạnh hơn?”
“Cũng không thể so sánh được”, Sở Huyên khẽ giọng: “Hai loại đạo pháp này đều có mặt mạnh riêng, nếu luận về uy lực thì không hề kém nhau”.
“Nếu vậy thì Liễu Dật sư huynh há chẳng phải rất khó thắng sao?”, Diệp Thành cau mày: “Thân thể của Liễu Dật bị thương, e rằng sau đòn này sẽ không còn khả năng chiến đấu”.
Thái Cực Diễn Thiên!
Âm Dương Vô Cực!
Diệp Thành vừa dứt lời, trên chiến đài liền vang lên hai âm luồng âm thanh, Thái Cực Bát Quái và Âm Dương Bát Quái đều lấy phù văn làm gốc cứ thế va chạm với nhau.
Rầm!
Đột nhiên, âm thanh khủng khiếp vang tứ phía. Ngay sau đó chính là cực quang vòng khủng khiếp lấy hai đạo phù văn bát quái làm trung tâm, nhanh chóng lan ra khiến cây cối lâu đời tứ phía đột nhiên bị đứt gãy, vách tường rắn chắc nứt lìa.
“Uy lực thật mạnh”, tiếng trầm trồ vang lên từ tứ phía, tất cả mọi người đều tập trung quan sát trận chiến trên chiến đài.
Rầm! Ầm!
Thái Cực Bát Quái và Âm Dương Bát Quái còn đang đối kháng thì những phù văn xếp hàng cũng nhanh chóng tan vỡ với tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.
“Sư huynh, cố gắng trụ vững”, mấy người phía Tư Đồ Ngọc đã đứng dậy, nắm chặt tay.
Phía Dương Đỉnh Thiên quan sát trận chiến với vẻ mặt lo lắng, vì da của Liễu Dật đã hằn lên quá nhiều vết thương, máu thấm đẫm cơ thể, phản phệ và đạo thương khiến Liễu Dật đến đứng còn không vững.
So với Liễu Dật thì Hoa Vân mặc dù mang theo vết thương trên người nhưng khí tức vẫn rất mạnh mẽ.
Phụt!
Khi tất cả mọi người còn đang căng thẳng quan sát thì Liễu Dật cuối cùng cũng đã tới mức giới hạn chịu đựng, hắn phun ra máu, cả cơ thể lảo đảo, sau khi Liễu Dật phun ra máu, Thái Cực Bát Quái mà hắn chống đỡ cũng vì không còn linh lực nên nhanh chóng tan biến.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!