Cũng không riêng Diệp Thành hay đám Hồng Trần Tuyết biết Phượng Tiên đến, mà còn có rất nhiều người biết, sát kiếm trong tay kêu lên ong ong.
Diệp Thành lẳng lặng đứng, tuy mù nhưng giống như vẫn có thể thấy được nụ cười dữ tợn của Phượng Tiên, nụ cười đó đã khắc sâu vào linh hồn hắn từ lâu.
"Rút các mạng lưới tình báo và các sản nghiệp trong thành cổ về đi", câu đó mang vẻ uy nghiêm cùng giọng điệu quyết đoán đưa ra mệnh lệnh: "Tất cả mọi người của Thiên Đình, hãy nhanh chóng trở về".
"Gấp rút như vậy, ngươi đang sợ Phượng Tiên giở trò gì à?", Hồng Trần Tuyết nhìn Diệp Thành bên cạnh thử hỏi.
"Ta quá hiểu thủ đoạn của ả", Diệp Thành lạnh lùng đáp: "Ta hiểu ả và ả cũng hiểu ta".
"Nếu không làm buôn bán thì nguồn cung nguyên thạch của Thiên Đình sẽ bị cắt đứt", Hồng Trần Tuyết cau mày: "Sau này chắc chắn sẽ miệng ăn núi lở".
"Lần này không nghĩ được nhiều như vậy, nếu ả mượn uy thế của Yêu Tộc thì những tu sĩ bên ngoài của Thiên Đình ta chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề. Kể cả mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng và các sản nghiệp ở thành cổ".
"Với lại, không có mệnh lệnh của ta thì không ai được phép ra khỏi môn phái".
"Hiểu rồi", Hồng Trần Tuyết không dám nấn ná, lập tức xoay người, tin tưởng Diệp Thành một cách không điều kiện tựa như năm đó.
Mệnh lệnh của của Thánh Chủ chẳng mấy chốc đã được ban bố, triệu tập những tu sĩ bên ngoài về.
Nhưng Diệp Thành lại không biết, trong Thiên Đình lại có hơn mười bóng người dùng truyền tống vực môn lén rời khỏi Tiên Sơn.
Dẫn đầu là Sở Linh Ngọc rồi đến đám Ngũ Vương, hậu duệ Hoàng Giả của Đại Sở, đều là những cao thủ trong Thiên Đình.
Ở Tây Mạc, Phượng Tiên có Linh Sơn bảo vệ, Thiên Đình không làm gì được ả. Nhưng ra khỏi Linh Sơn, Thiên Đình chắc chắn sẽ thanh toán món nợ máu kia.
Họ tự hành động, ngay cả Diệp Thành và Hồng Trần Tuyết cũng không biết.
Bên này, khóe miệng Diệp Thành trào ra máu tươi, khí tức chết chống bị đánh tan lại bắt đầu ập tới, bao phủ cắn nuốt sức sống của hắn.
Lần này, Tiên Hỏa đã hiểu chuyện, không còn đưa đồ cho các cô mà giống như một luồng tiên quang màu vang bay về phía Ngọc Nữ Phong.
Đám Thượng Quan Ngọc Nhi cũng đi theo, có hơi áy náy ban nãy không nên chọc Diệp Thành, đói bụng sẽ hại sức khỏe.
Chẳng mấy chốc, Ngọc Nữ Phong đã bay đầy mùi cơm canh, người bệnh đặc biệt sẽ được chăm sóc theo cách đặc biệt, đút cho Diệp Thành ăn no căng.
Sau khi ăn xong, Diệp Thành lại ngồi dưới gốc cổ thụ, nhắm hai mắt lại.
Chúng nữ canh giữ gần đó, không ai đến làm phiền Diệp Thành. Tuy không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn là có liên quan đến Thiên Đình.
Bên ngoài núi, đội quân Yêu Tộc vẫn đang tấn công không ngơi tay.
Họ dốc sức đánh cả một ngày, nhưng chẳng những không thể phá nát kết giới của Thiên Đình mà còn mệt muốn chết, vẻ mặt hết sức khó coi.
Những Yêu Tộc ở lại để trông chừng không ngừng đưa tới nguyên thạch.
Nhưng sức ăn của Cực Đạo Đế Khí đâu nhỏ, cứ tấn công một lần là có thể ngốn hết cả ngọn núi nguyên thạch, tiêu hao cực kỳ khủng bố.
Lần này, chẳng những tu sĩ mọi nơi nuốt nước miếng, ngay cả lão tổ Yêu Tộc cũng đau lòng. Kia là nguyên thạch, là tiền cả đó.
"Tộc lớn tùy hứng thế đấy, có thế chống đỡ nổi Đế Khi tấn công liên tục một ngày một đêm, mức tiêu hao cũng rất khủng bố, đốt từng núi nguyên thạch đó".
"Đánh nhau đánh tới mức này thì mẹ nó cũng chẳng có ai".
Trong tiếng bàn tán chợt vang lên một tiếng hộc máu, là lão tổ Yêu Tộc. Ông ta trực tiếp ói ra máu, không biết là tức giận hay bị thương, khí tức Chuẩn Đế cũng ỉu xìu, pháp lực cạn khô.
Đám Yêu Hoàng cũng chẳng tốt hơn là bao, người sau còn hộc máu ác hơn người trước, từng lớp từng lớp mặt mày trắng bệch tê liệt ngã xuống.
"Lão tổ, không thể đánh tiếp nữa", một vị thần tướng của Yêu Tộc nhìn về phía lão tổ Yêu Tộc nói: "Đánh tiếp sẽ tổn thất đến căn nguyên của tộc ta".
"Cái này còn cần ngươi dạy ta?", lão tổ Yêu Tộc hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt dữ tợn, con ngươi đỏ au, tức muốn giết người.
Trận này, Yêu Tộc đã mất hết mặt mũi, Đế Binh cũng lấy ra mà lại chẳng thể phá nổi kết giới của Thiên Đình. Là lão tổ của một thế hệ Yêu Tộc, ông ta đã vứt sạch mặt mũi của các tiền bối.
"Yêu Tộc gia gia đừng giận, vãn bối sẽ giúp người hóa giải nỗi ưu sầu này", một giọng nữ mịt mờ vang lên bên tai lão tổ Yêu Tộc.
Lão tổ Yêu Tộc khẽ cau mày, liếc về phía Tây Bắc, chuẩn xác tìm được một người khoác áo đen trong đám đông.
Đó là một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt trần, cặp mắt phượng long lanh như nước, khóe miệng khẽ cong cười đầy tàn nhẫn.
"Phượng Tiên!", đôi mắt già nua của lão tổ Yêu Tộc híp lại.
Hồi nhỏ Phượng Tiên từng đến Yêu Tộc, suýt nữa đã liên hôn với thái tử Yêu Tộc nên ông ta mới vừa nhìn đã nhận ra nàng ta.
"Không ngờ lại là niết bàn, lão phu đúng là xem nhẹ công chúa Phượng Hoàng Tộc nhà ngươi!", lão tổ Yêu Tộc nhàn nhạt nói.
"Yêu Tộc gia gia quá khen, tất cả chỉ là trùng hợp thôi".
"Ngươi vừa nói sẽ giúp Yêu Tộc hóa giải khó khăn là sao?"
"Nhìn là biết!", Phượng Tiên cười gằn, bắn thần thức ra với một tốc độ cực nhanh chui vào trán lão tổ Yêu Tộc.
Trong thần thức chứa rất nhiều tin tức được lão tổ Yêu Tộc đọc lấy.
Thoáng chốc, khóe miệng lão tổ Yêu Tộc lập tức cong lên lộ ra một nụ cười lạnh: "Hèn chi có thể chịu được lâu như vậy, không ngờ sản nghiệp lại khổng lồ như thế. Đại Sở Thiên Đình, các ngươi đúng là quả quyết thật".
Ông ta nói xong bèn xoay người, vung tay áo lấy đi Đế Khí Trấn Thiên Hồ: "Toàn quân nghe lệnh, quay về Tiên Sơn".
Đám Yêu Hoàng kinh ngạc, nhưng không ai dám hỏi nhiều.
Đội quân Yêu Tộc rút lui cực nhanh như dòng nước xiết.
"Vậy... Vậy là ngừng đánh?", tu sĩ xung quanh kinh ngạc.
"Đường đường Yêu Tộc lại sợ một cách bất ngờ! Đánh tiếp coi!"
"Chẳng phải tiền nhà ngươi nên ngươi không đau lòng chứ gì", có người cười lạnh một tiếng rồi cũng xoay người đi: "Đi thôi, hết kịch xem rồi".
Yêu Tộc rút lui, đám đông cũng chẳng cần thiết nán lại, ai cũng thông minh rời đi. Trước khi đi, họ vẫn không quên liếc nhìn Thiên Đình một cái.
Hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt, đội quân cả mấy triệu người của Yêu Tộc do lão tổ Yêu Tộc tự mình dẫn dắt, còn cầm theo Cực Đạo Đế Binh, nhưng lại công cốc rút lui.
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì chắc chẳng có ai tin.
Một vùng trời rộng lớn tràn ngập cảnh hoang tàn, do đội quân Yêu Tộc và quần chúng rời đi mà lập tức trở nên trống trải hơn rất nhiều.
Trên Ngọc Nữ Phong trong Thiên Đình, Hồng Trần Tuyết đứng dưới tán cổ thụ kia, nhỏ giọng nói: "Y như những gì ngươi đoán, Yêu Tộc đã rút quân".
"Người bên ngoài đã trở lại bao nhiêu?", Diệp Thành mở mắt ra, hết sức suy yếu, giọng điệu cũng vì thế mà khàn khàn hỏi.
"Thánh Chủ Thiên Đình ra lệnh, hầu như đều trở về hết".
"Sau này, Thiên Đình sẽ cực kỳ bị động", Diệp Thành chậm rãi đứng dậy, Tiên Hỏa xuất hiện dưới chân rồi hóa thành đám mây.
Hắn bay ra Ngọc Nữ Phong, tiến thẳng về phía Thiên Hư.
Lần thứ ba đến Thiên Hư, lại chỉ thấy Đất Diệt chứ không thấy Trời Tru.
"Đây dẫu sao cũng là vùng đất dữ, ngươi lại suốt ngày đến, bọn ta cũng rất mất mặt chứ bộ", Đất Diệt vuốt râu nói.
"Thiên Vương Thiên Hư cũng đi đến Đại Sở, không biết tiền bối có thể cho ta biết thời gian cụ thể trở về của Đại Sở không?", Diệp Thành chắp tay khom lưng hỏi, lần này hắn đã biết lễ phép, giọng điệu cũng khiêm tốn hơn.
"Ta cũng không biết", Đất Diệt bất đắc dĩ lắc đầu: "Có điều, ngươi chắc chắn sẽ không chịu nổi đến lúc ấy."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!