Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Diệp Thành cũng không nói gì trước ánh mắt khiêu khích kia. 

 Nhưng mọi người thấy mặt đất dưới chân hắn nứt ra một khe hở. 

 Sau đó một tấm bia đá ngàn trượng nhô lên khỏi mặt đất đâm thẳng lên trời, là do Diệm Phi ngưng tụ thành. 

 Mà hắn giẫm lên bia đá rồi lặng lẽ đứng đó. 

 Lại nhìn sang bia đá, từng người bị một cái mâu chiến ghim chặt vào trên tấm bia đá, đầu tóc ai cũng rối tung. 

 Những người này, không cần nói cũng biết là đám người Kim Ô và Côn Bằng, không thiếu một ai, đều bị bắt lại. 

 Cảnh tượng vô cùng đẫm máu, máu chảy ra từ trong người đám người Kim Ô, Côn Bằng nhuộm đỏ cả tấm bia đá, đập vào mắt là máu đỏ thẫm. 

 “Ít nhất có cả ngàn người, chọn một ai trong đó cũng đều là thiên kiêu nhưng giờ lại bị đóng trên bia đá”, các tu sĩ xung quanh xì xào nói, cũng cảm thấy hoảng sợ. 

 “Báo ứng, hiện kiếp báo thôi!”, không ai cảm thấy thương xót cho chúng cả, tàn sát người khác không thương tiếc thì giờ gặp phải báo ứng rồi. 

 “Phượng Tiên, đều là do Phượng Thiên, là cô ta xúi giục bọn ta!”, rất nhiều thái tử, thần tử bị đóng trên bia đá đều điên cuồng gào lên, trong mắt đầy vẻ sợ hãi. 

 “Đúng là một đám vô dụng!”, Phượng Tiên liếc mắt nhìn, nét mặt từ bi đó còn lộ ra nụ cười lạnh nhạt. 

 “Phượng Thiên, đều là ngươi hại ta!”, tiếng gào tức giận vang lên khắp trời, đám người Kim Ô, Côn Bằng, sự sống nhanh chóng tan biến. 

 Trong lúc đứng giữa bờ vực sinh tử, họ càng cảm thấy hối hận, hối tiếc không nên chọc vào Diệp Thành, hận Phượng Tiên đã kéo cả đám xuống nước đến nỗi gây ra trận sát kiếp đẫm máu. 

 Nhưng thế gian này không có thuốc hối hận, mình tự tạo nghiệp thì phải trả, trả giá bằng mạng của mình. 

 Tiếng hét thảm thiết không biết dần tan biến từ lúc nào, gần cả ngàn thần tử, thái tử đều đã chết, chết rất thảm, đẫm máu. 

 Họ cũng xem như là huynh đệ đồng cam cộng khổ, năm đó hợp sức lại tàn sát Diệp Thành, bây giờ cũng cùng nhau đi xuống hoàng tuyền. 

 “Phượng Tiên, chỉ còn lại ngươi!”, Diệp Thành bình thản nói, nhìn chằm chằm Phượng Tiên trên đỉnh Linh Sơn. 

 “Ta đã xuất gia đi theo Phật, dốc lòng tu Phật pháp, không hỏi màng chuyện thế gian nữa, mời thí chủ về cho!”, Phượng Tiên hành lễ theo kiểu Phật giáo, trong mắt tràn đầy từ bi, lại phải cho thêm cô ta một điểm kỹ năng diễn xuất tuyệt vời. 

 Những lời cô ta nói khiến các tu sĩ xung quanh bật cười. 

 Nghe ngươi nói vô cùng mạch lạc rõ ràng, bọn ta suýt nữa đã tin lời ngươi rồi đấy, xuất gia đi theo Phật, nói thế cũng chẳng biết ngượng. 

 Hôm nay là trận thế thế nào, ngươi lại hại bao nhiêu người thân của Diệp Thành, một câu xuất gia là xong chuyện à? 

 “Công chúa Phượng Hoàng tộc, hôm nay đúng là mở mang tầm mắt!”, Quỳ Ngưu tức đến mức bật cười. 

 “Ta đã quyết định đợi đến khi bắt được cô ta thì phải đánh đến chết!”, Đại Địa Võ Hùng căm hận nói, cả người toát ra sự tàn bạo. 

 “Thêm ta nữa!”, hỏa nhãn kim tinh của Tiểu Viên Hoàng như rực lửa, không thể kiểm soát được sát khí với Phượng Tiên. 

 “Đây là hai con súc sinh, cách xa chúng một chút”, thần tử Vu tộc tự giác đứng sang một bên. 

 So với mấy người họ, tu sĩ Thiên Đình yên tĩnh hơn nhiều, đều đang đợi lệnh của Diệp Thành, chỉ cần hắn nói một câu thì bốn mươi triệu tu sĩ sẽ hợp sức tấn công. 

 Mùi thuốc súng lập tức lên đến đỉnh điểm, sát khí Thiên Đình đã khiến khu vực này như đóng băng. 

 Thế nhưng ngay lúc này một tiếng thở dài vang lên. 

 Một vị Phật hóa thân ở trước núi Linh Sơn trong ánh nhìn của mọi người, cả người tỏa ra Phật quang, mỗi một tia sáng đều rất chói mắt như thể Phật tổ đã trở lại nhân gian. 

 Nhìn kỹ lại, người đó chẳng phải là Thích Già sao? 

 Ông ta xuất hiện khiến tu sĩ xung quanh đều sửng sốt. 

 Một trăm năm trước, Thích Già đã bị Diệp Thành cãi đến mức ứng kiếp vào thế gian. 

 Không ngờ một trăm năm sau Thích Già lại quay trở lại. 

 Tiếc là bây giờ Thích Già không còn là tu vi Chuẩn Đế nữa, cũng chỉ là một Chuẩn Thánh. 

 “Tôn giả, đã lâu không gặp!”, Diệp Thành cười nói, vẻ mặt không hề dao động như thể đã biết trước có cảnh tượng này. 

 “Trải qua một trăm năm, thí chủ vẫn không thể buông bỏ hận thù”, Thích Già nói, Phật âm vang vọng xung quanh. 

 “Đời trước cũng thế, trải qua một trăm năm vẫn muốn bảo vệ cô ta, ta và ngươi đều cố chấp, vốn dĩ là đồng loại”. 

 “Ta là Phật nên từ bi, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp”. 

 “Ngươi ứng kiếp vì ta, ta bị đè dưới núi vì Phật, mấy trăm năm tu hành nhập thế của đời trước, chỉ lĩnh ngộ được như vậy sao?”, Diệp Thành lẳng lặng nhìn Thích Già, ánh mắt rất thản nhiên, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh: “Lòng từ bi mà ngươi nói quấy nhiễu nhân quả của người khác, đó là nghiệp chướng của Phật”. 

 “Cố chấp cũng được, nghiệp chướng cũng thế thôi, ta không cho phép các ngươi quấy nhiễu cửa Phật”, Thích Già nói. 

 “Tạp niệm của tôn giả chưa dứt, sao lại nói đến thanh tịnh như thế được!”, Diệp Thành rút sát kiếm ra chỉ vào Linh Sơn. 

 Đây là mệnh lệnh xông lên tấn công, không cần nói gì nhiều. 

 Kiếm của hắn vừa rơi xuống, hàng vạn trận pháp tấn công Thiên Đình lập tức khôi phục, thần uy Tịch Diệt toát ra trận quang. 

 Các tu sĩ Thiên Đình cũng lao đến, bí pháp thần thông và trận đồ pháp khí đè ép cả Linh Sơn. 

 Thích Già lại thở dài, cả người biến thành hư ảo quay lại Linh Sơn, ngồi xuống khoanh chân lại trên bầu trời Linh Sơn, niệm chú Đại Bi. 

 Đòn tấn công lao đến nổ ầm trên Kim Phật vạn trượng đang bảo vệ Linh Sơn nhưng không làm tổn hại đến Kim Phật. 

 Mọi người xung quanh đều vô cùng ngạc nhiên, bốn mươi triệu tu sĩ hợp sức lại nhưng không thể đả động được Kim Phật, kết giới của Linh Sơn mạnh đến thế sao? 

 “Con mẹ nó!”, Tạ Vân mắng, hai tay chắp lại. 

 Bốn mươi triệu tu sĩ Thiên Đình cũng thế, hai tay mở ra, năm ngón tay chỉ lên trời, tâm niệm hơi động, điều động căn nguyên. 

 Người xung quanh thấy thế là nhìn ra Thiên Đình muốn làm gì, lại sắp ngưng tụ mặt trời Tịch Diệt để phá trận pháp. 

 Năm xưa Thiên Đình phá vỡ phong ấn Ngũ Chỉ Sơn bằng bí pháp này, bây giờ lại muốn thi triển nó để đánh Linh Sơn. 

 Chẳng mấy chốc trời đất tối sầm lại, trên bầu trời huyền ảo, vầng thái dương được ngưng tụ đó sáng ngời chói mắt. 

 “Đánh!”, sau khi Tạ Vân hét lên một tiếng, mặt trời chói mắt đó bao phủ bầu trời, sức mạnh Tịch Diệt bá đạo phá nát hư không, thế giới trở nên yên tĩnh, càn khôn cũng điên đảo. 

 Chỉ là cảnh tượng Kim Phật vạn trượng bị nổ tung trong tưởng tượng vẫn không xảy ra, kết giới bảo vệ nhà Phật không hề bị tổn hại. 

 Nói cách khác có sự tồn tại vô thượng ngăn chặn mặt trời lại. 

 Sự tồn tại vô thượng đó chính là Đế khí Hàng Ma Xử của nhà Phật, uy lực đan vào nhau, niệm lực cùng “nhảy múa”, uy thế của đế vương. 

 “Đế khí Hàng Ma Xử!”, các tu sĩ xung quanh ngạc nhiên thốt lên. 

 Trong tiếng thảng thốt, Hàng Ma Xử chấn động, uy lực đế vương khôi phục tiêu diệt mặt trời, sau đó nó biến mất thành vô hình. 

 Các tu sĩ Thiên Đình đều nôn ra máu, bị phản phệ. 

 Mặc dù đòn tấn công của họ mạnh đủ để đỡ được một đòn của Đế Binh. 

 Nhưng khi đối mặt với đế khí thật sự, vầng thái dương đó như thể trở thành vật trang trí, không thể phá được phòng vệ của đế khí. 

 “Lại nào!”, Tạ Vân hét lên, muốn huyết tế tuổi thọ. 

 “Bốn mươi triệu tu sĩ Đại Sở, không tin không thể phá vỡ được nó!”, các tu sĩ Thiên Đình đều gầm lên, hai mắt đỏ ngầu, đầy tơ máu, ai cũng đều như phát điên. 

 “Dừng tay!”, Diệp Thành lên tiếng ngăn lại đòn tấn công này. 

 “Dừng cái gì mà dừng, Thiên Đình Đại Sở không sợ”. 

 “Đi thôi”, Diệp Thành kiên định nói, sau đó xoay người bước lên đám mây tiên hỏa rời khỏi khu vực này. 

 Đó là Cực Đạo Đế Binh, cho dù có bốn mươi triệu tu sĩ cũng không thể phá vỡ được, đây là cực hạn của Tiên Thiên. 

 Huống gì uy lực của pháp khí của Đế có thể hủy diệt trời đất, một khi chọc giận Linh Sơn, một đòn có thể quét sạch mười triệu, cũng có thể là cả quân đoàn. 

 Phải biết họ không phải ở trong Thiên Đình Tiên Sơn, không có kết giới phòng vệ, nếu đế khí đánh một đòn, không ai có thể đỡ được, cũng không thể cản được. 

 Hắn là thánh chủ của Thiên Đình nên biết rõ cái này lợi hại thế nào. 

 Có trách cũng chỉ trách hắn tính toán sai lầm, Đế khí Hàng Ma Xử bay đi một trăm năm trước lại bay trở về. 

 Nếu biết trước như thế, hắn cũng sẽ không ra lệnh bao vây tấn công Linh Sơn, thế chẳng khác nào khiến Thiên Đình đi vào chỗ chết. 

 “Mau chóng rời khỏi đây”, thấy đại quân Thiên Đình chần chừ, Diệp Thành ra sức hét lên đến mức chấn động tim mạch, lập tức nôn ra ngụm máu. 

 Thấy thế, các tu sĩ Thiên Đình nhíu mày, vội lùi về sau. 

 “Giết! Giết!”, thấy các tu sĩ Thiên Đình rút lui, Phượng Thiên đứng trên đỉnh Linh Sơn nghiến răng nghiến lợi, không dám nói thẳng sợ mất đi thần thái từ bi của mình. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!