Sắc trời sáng tỏ, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống Trung Châu Huyền Hoang, bao phủ mặt đất, ngập tràn sức sống.
Thiên Đình Tiên Sơn, mờ ảo mông lung, yên tĩnh tốt lành.
Bên ngoài tiên sơn, trên từng đỉnh núi đều đứng đầy người, đám đông đều dùng đôi mắt đỏ au quan sát.
Có người như thế, có kẻ không ngừng ngáp.
Họ dùng ánh mắt mong đợi theo dõi cả đêm nhưng lại không thể cảnh Thiên Hư thịnh nộ.
Tất cả vẫn an tĩnh, bình yên lạ thường.
“Vùng cấm mà không nổi giận à, đúng là chẳng thể tin nổi!”, không ít người xoa mắt, thì thầm bàn tán.
“Thiên Đình và Thiên Hư đâu có quan hệ gì nhỉ!”
“Trời mới biết!”, nhiều người đỡ cái eo già cỗi của mình: “Các ngươi tiếp tục, ta về ngủ một giấc!”
Một khi có người dẫn đầu thì sẽ có lũ lượt kéo về theo.
Đầu chúng ta úng nước rồi mới đứng nhìn cả đêm, rảnh tới đau trứng, chẳng có gì làm mà!
Ngày càng có nhiều người rời đi, miệng không ngừng mắng, cũng có kẻ gãi đầu nghĩ mãi không ra.
Sự việc quái lạ này truyền khắp Huyền Hoang, tu sĩ tụ tập nghị luận không ngừng.
Lai lịch của Thiên Đình đã trở thành chủ đề bàn tán của đám đông, có năm mươi triệu tu sĩ, dám xây tông ở cửa ra vào Thiên Hư, hơn nữa Thiên Hư lại chẳng có phản ứng gì.
“Ngàn tính, vạn lần tính cũng không tính tới được biến cố này”, trong một toà thành nhỏ không có tiếng tăm gì, đám người Phượng Tiên và Kim Ô đang ngồi trong quán trà, sắc mặt khó nhìn.
“Quá sắc bén! Ta nghĩ nên về tinh không tránh né một thời gian!”, thần tử Thái Thanh tái mặt nói.
Lúc trước, tại biển sao Hồng Hoang, họ bị đám người Tiêu Thần đuổi giết, chiến thuyền của Thái Thanh Cung đã bị bắn vỡ tan tành.
Nếu không phải nhờ hắn ta chạy nhanh thì chắc cũng đã xuống suối vàng rồi.
Hắn ta sợ, thật sự sợ, sợ uy thế của Thiên Đình, áp lực của năm mươi triệu người như ngọn núi lớn đè ép khiến hắn ta không thể thở nổi.
Hiện nay, Thiên Đình lại xây tông môn ở cửa vào Thiên Hư, Thiên Hư lại chẳng có ý kiến gì, điều này càng khiến hắn ta hãi hùng.
“Trốn vào tinh không đi! Huyền Hoang là chỗ thị phi!”, thần tử Thiên Phạt cũng lên tiếng, vẻ mặt không đẹp cho lắm.
“Thế mà đã sợ rồi sao?”, Phượng Tiên cười nhạo cả hai.
“Hoàn cảnh trội hơn sức người, chúng ta cũng không muốn bị giết!”
“Năm mươi triệu tu sĩ, đó là đội hình cỡ nào chứ!”
“Năm mươi triệu thì đã sao, ngay cả Đại Thánh còn không có, chỉ là đám ô hợp”, Phượng Tiên bỡn cợt: “Phượng Hoàng tộc ta sắp về rồi, Thiên Đình có nhiều người hơn nữa cũng không ngăn được Đế Binh”.
Lời nói này khiến mắt mọi người sáng lên.
Phượng Tiên nói không sai, Thiên Đình có quân số đông nhưng không có nhiều người mạnh, một Chuẩn Đế là có thể làm chúng tổn thất nặng nề, thế càng không nói tới Đế Binh mang sức mạnh huỷ trời diệt đất.
“Công chúa tính sao?”, mọi người hỏi.
“Ẩn nấp, yên lặng theo dõi tiếp!”. Phượng Tiên nở nụ cười sâu xa, khoé môi cong lên đầy tà mị: “Huyền Hoang mênh mông vô thường, chúng muốn tìm chúng ta chẳng khác nào mò kim dưới đáy bể, chúng ta chỉ cần chờ, chờ gia tộc trở về, có Đế Binh trợ trận, nơi này sẽ là phần mộ chung của năm mươi triệu thứ ti tiện kia”.
“Vậy thì tốt!”, tất cả cười lộ hàm răng trắng, loé lên tia sáng lạnh, trong mắt là sự âm trầm đáng sợ
Bên này, Diệp Thành đã từ Thiên Hư về Thiên Đình Tiên Sơn.
Một ngày mới bắt đầu, tinh thần Thiên Đình hưng phấn vô cùng, trên mặt tất cả đều là nụ cười, trên các đỉnh núi không ngừng có tốp năm tốp ba qua lại, khung cảnh vui vẻ bình an.
Giờ phút này, không ai còn khúc mắc về kiếp trước.
Nhưng Diệp Thành vẫn nhận ra là mọi người đều ôm sát khí trong lòng, trông thì vui vẻ nhưng bên trong ẩn chứa sát ý vô tận.
Sát khí này không phải nhằm vào người một nhà mà là chĩa vào kẻ thù, nói đúng hơn là nhắm vào đám Phượng Tiên.
Cả Thiên Đình đều đang đợi mệnh lệnh của Thánh Chủ là hắn. Một khi có lệnh, năm mươi triệu người này sẽ chẳng chút do dự mà lao ra ngoài chém giết, đòi lại món nợ máu cho người đã chết oan.
Hiển nhiên, hắn sẽ không hạ lệnh vì hắn hoàn toàn không biết đám Phượng Tiên trốn ở đâu, năm mươi triệu người tuy nhiều nhưng đại lục Huyền Hoang này cũng rất bao la.