Diệp Thành lẳng lặng đứng dưới đáy Ngũ Chỉ Sơn, nhìn chằm vào bên ngoài và nghe những tiếng nổ rung trời ấy.
Âm thanh nổ ầm ầm truyền đến từ bốn phía, chứng tỏ xung quanh đều có người đang đánh nhau, tình hình còn hết sức căng thẳng.
Tiếng động ấy vang vọng đất trời, đến khuya còn chưa biến mất.
Đám Nam Đế cuối cùng cũng lao ra được, nhưng đã bị đánh tản ra và bị đuổi giết chạy về khắp các nơi trong Huyền Hoang.
Lại là một đêm tối đen như mực, gió tanh vần vũ.
Tiếng nổ ầm ầm vẫn tiếp tục vang lên, kèm theo đó là từng tiếng thổn thức hết đợt này đến đợt khác: "Nam Đế trốn vào Tây Mạc, nguyên thần bị thương nặng, suýt nữa bị chém chết".
"Đám thái tử Long Tộc bị đuổi đến Bắc Nhạc, nghe nói đã bị bao vây, không biết có chạy thoát được không".
"Đám thái tử Huyền Vũ cũng chẳng tốt hơn là bao".
"Còn đám Quỳ Ngưu nữa, bạn của Diệp Thành đúng là người này còn thảm hơn người kia", có người thở dài.
"Nhớ thời Thánh Thể còn chưa bị trấn áp thì ngay cả Vạn Tộc truy nã cũng không bắt được hắn ghê, Thích Già đều bị nói cho ứng kiếp vào đời, kia mới là ngầu bá cháy".
"Tiếc cho đám bạn của Diệp Thành, chẳng ai chịu nổi đội hình đó", vô số người thổn thức: "Xem ra đội hình đó còn phải là Thánh Thế, có hắn mới chịu nổi".
Trong tiếng bàn tán, đuổi giết vẫn tiếp tục, tuwah như những gì mọi người nói, đám Nam Đế ai cũng thê thảm.
Nam Vực, tại một dãy núi kéo dài miên man, hai bóng người đẫm máu lảo đảo bước đi, người cầm chiến phủ, người nắm gậy Kim Ô, mỗi bước đi đều để lại một vết máu.
Đó là Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng bị tách ra khỏi mọi người, trốn vào Bắc Nhạc, cả chặng đường gian nan chiến đấu.
"Lăn lộn thiên hạ hơn ba trăm năm mà chưa bao giờ ức chế như vậy!", Quỳ Ngưu mắng to, chẳng những tức, còn vì bị thương quá nặng nên lại phun ra một ngụm máu.
"Chờ tộc ta trở về, sẽ thanh toán với từng đám một!", Tiểu Viên Hoàng hừ lạnh, con ngươi Hỏa Nhãn Kim Tình lóe lên vẻ lạnh lẽo, cả người đầm đìa máu tươi, đã bị thương đến nền móng.
"Ở kia kìa, bắt lấy chúng!", một tiếng hét lớn chấn động bầu trời chợt vang lên từ phía sau hai người.
Lời còn chưa dứt đã thấy một đám người đông như kiến xông đến.
Đó là những cao thủ của Thái Thanh Cung, dẫn đầu chính là thần tử Thái Thanh, mặt mày hung ác, thè cái lưỡi đỏ tươi liếm môi.
"Âm hồn không tan!", Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng thầm rủa, đều đốt cháy tinh nguyên, huyết tế khí huyết kéo cơ thể đẫm máu trốn về phía Bắc, tuyệt đối không thể để bị bao vây.
Cao thủ Thái Thanh Cung cũng không chậm, khí thế rợp trời.
Tiếng nổ ầm ầm lại vang lên, cứ gặp núi là sụp hết ngọn này đến ngọn khác, cứ gặp sông là đều cạn khô.
Phía trước đã thấy biển sao lấp lánh như ngọc của Huyền Hoang.
Có rất nhiều người và hàng quán trên biển sao, tiếng rao hàng liên tục vang lên y như một khu chợ tấp nập.
Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng bay thẳng đến đụng sập rất nhiều hàng quán, rước lấy vô số tiếng chửi rủa.
Hai người hoàn toàn làm lơ, cùng nhau lấy ra một chiến thuyền cấp thánh binh, nhanh chóng lái vào biển sao.
"Chạy đâu rồi?", cao thủ Thái Thanh Cung liên tục quát to, đều lấy ra chiến thuyền đuổi theo vào trong biển sao.
"Chuyện gì vậy?", ngời trên bờ nhìn mà sửng sốt: "Vì đuổi theo hai người mà cử ra nhiều cao thủ như thế luôn?"
"Đây đã là gì, so với Diệp Thành bị Vạn Tộc truy nữ, kia mới là trò trẻ con thôi, hai người kia chẳng thể nào sáng bằng".
"Đi xem thử đi!", có người hóng chuyện đã lấy chiến thuyền ra đuổi theo, muốn coi là chuyện thế nào.
Biển sao Huyền Hoang dậy sóng, đám Quỳ Ngưu chạy phía trước, một người lái thuyền, một người điều khiển pháo.
Chiến thuyền cấp Thánh như một mũi tên màu đen chạy như bay.
Nhưng chiến thuyền của Thái Thanh Cung cũng không chậm, có chiến thuyền cấp Thánh Vương, pháo càng bá đạo, vừa đuổi theo vữa nã pháo. Nếu không phải Tiểu Viên Hoàng né giỏi thì chắc đã tan xác từ sớm.
"Dừng lại!", Bỗng dưng chỉ thấy Quỳ Ngưu hét lớn một tiếng, dựng pháo đài lên nhìn về phía xa.
Không cần hắn ta nhắc nhở, Tiểu Viên Hoàng cũng dừng thuyền lại và nhìn về phía xa như Quỳ Ngưu.
Đôi mắt hai người dần trợn to, con ngươi co rút lại như thấy được cảnh tượng gì đó hết sức đáng sợ.
Chỉ thấy biển sao nơi họ nhìn nhấc lên con sóng cao cả vạn trượng.
Trong ánh sao lấp lánh, một chiến thuyền khổng lồ chợt xuất hiện trong tầm mắt, sau đó lần lượt là mấy chục ngàn chiếc có cấp bậc từ Thánh Nhân đến Đại Thánh.
Trên mỗi chiếc thuyền đều đứng đầy người, đông như kiến, nam mặc áo giáp, nữ khoác chiến bào, lưng đeo sát kiếm, tay cầm chiến mâu.