Sau khi Vô Lệ Tiên Tử rời đi, con ngươi Diệp Thành ầng ậng nước mắt, cuối cùng chảy xuôi xuống gương mặt già nua của hắn, thấm ướt chòm râu.
Trong ánh mắt mông lung, dường như còn có thể trông thấy hai bóng hình xinh đẹp mặc tiên y bảy màu, cài trâm phượng châu ngọc.
Dưới chân Ngũ Chỉ sơn tối tăm, hắn lại nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ trông như một pho tượng.
Huyền Hoang vẫn là Huyền Hoang, đã không còn Hoang Cổ Thánh Thể lập nên các thần thoại nên yên lặng hơn trước đây rất nhiều.
Có điều, vẫn có một số kẻ thù của Diệp Thành chạy đến, đa số là tâm trạng khó chịu chạy đến để xả giận.
Nhưng Ngũ Chỉ sơn lại yên tĩnh như chết, chẳng có chút đáp trả nào.
Diệp Thành đã ngủ rất lâu mà vẫn chưa tỉnh.
Ngày đêm luân phiên thay đổi, năm tháng dần trôi.
Năm thứ ba, có một bóng hình xinh đẹp mặc đồ đen khoác áo choàng trông như sát thủ đi tới dưới chân núi. Tuy vẻ ngoài không tính tuyệt sắc, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp.
Nàng ta thuộc đoàn lính đánh thuê Xích Diễm của Nam Vực, một cô gái nhưng lại tự lấy cho mình một cái tên không ăn nhập là Sát Phá Thiên.
Hồi đó, Diệp Thành vì đánh khu mỏ của Côn Bằng Tộc nên đã mời Xích Diễm giúp, giữa họ cũng coi như có một hồi giao dịch.
Nàng ta đứng một lúc lâu mới thở dài rời đi.
Sau nàng ta, năm thứ tư có một trai một gái đi đến dưới chân núi và đều là Thánh Nhân.
Đó cũng là người quen, là Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử - hai lão tổ của Thiên Phủ Thần Triều ở Vọng Cổ Tinh
Hồi đó, Diệp Thành vì tìm người chuyển thế đã đi chung với Yên lão đạo, trên đường đi ngang qua Vọng Cổ Tinh và tham gia hội bán đấu giá.
Ở nơi ấy, lần đầu tiên Diệp Thành thấy bức tượng của Đông Hoang, cũng là nơi hắn tìm thấy người chuyển thế Bích Du. Vì thế, hắn còn chọc Hoa Thiên và thần tử Quỷ Hoàng gây ra một loạt rắc rối.
Thiên Phủ Thần Triều ở Vọng Cổ Tinh có mối quan hệ rất sâu xa với Đông Hoàng.
Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử nghe thấy được lời nói của Diệp Thành mới đi ra ngoài tìm con trưởng của Đông Hoàng.
Hơn trăm năm không gặp, họ thế mà lại tìm tới Huyền Hoang.
Tiếc là, họ vẫn chưa tìm được con trai trưởng của Đông Hoàng, nhưng lại nghe thấy Diệp Thành bị nhốt ở Ngũ Chỉ sơn.
Hai người lên tiếng gọi và tấn công Ngũ Chỉ sơn một lúc lâu cũng không thấy Diệp Thành đáp lại.
Thanh Nguyệt Tiên Tử và Đông Dương Chân Nhân cau mày, ngửa đầu nhìn Phật quyển trên đỉnh núi rồi liếc nhìn nhau.
Sau đó, hai người xoay người lại, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Không phá được phong ấn, ở lại cũng chẳng làm được gì. Có thời gian ấy, còn không bằng đi tìm đại năng đến.
Diệp Thành vẫn ngủ say, cơ thể phủ một lớp tro bụi.
Ngủ năm năm, tu vi của hắn đã rớt từ Hoàng Cảnh đỉnh xuống Hoàng Cảnh tầng năm, tuổi thọ cũng giảm.
Sự cắn trả của Chu Thiên vẫn đang tiếp tục, tựa như một ngọn lửa thiêu rụi hắn mới coi như xong.
Hắn đã quá mệt mỏi, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Xuân đi đông đến, thoáng chốc đã qua ba mùa đông.
Năm thứ mười, một ông lão cầm theo một vò rượu đi đến, nhìn kỹ thì là ông lão Chuẩn Đế.
Khi xưa, Diệp Thành đuổi giết Trí Dương, vẫn chưa nể mặt ông ta, khiến một vị Chuẩn Đế đến nay vẫn cảm thấy hơi nhục nhã.
Có điều, lần này ông ta thật sự không phải là đến tìm Diệp Thành đòi nợ, mà là đặt một vò rượu xuống trước một bia của hắn.
Một tiếng trầm đục vang lên, sau đó ông ta cũng chắp tay rời đi.
Trước khi đi, ông ta vẫn không quên ngó cuốn kinh Phật lấp lánh phật quang treo trên Ngũ Chỉ sơn một cái.
Đó là phong ấn của Phật Tổ, không có Cực Đạo Đế Binh là không phá nổi, dù là Chuẩn Đế như ông ta cũng bó tay.
Một khoảng thời gian lại trôi qua, mười năm hoa tàn hoa nở.
Chân trời lại có người đến, cũng là một ông lão.
Ông lão kia là Tiêu Viêm, từng là trưởng lão của Thái Thanh Cung, gia nhập Thái Thanh Cung cũng vì giết Ân Trọng. Ông ta quen biết với Diệp Thành cũng do bí pháp Dịch Thiên Hoán Địa kia.
Tiêu Viêm hạ xuống, cũng lẳng lặng không nói gì. Ông ta có thể trả thù đều nhờ công Diệp Thành hết, nếu hắn không phế Ân Trọng đi thì ông ta cũng chẳng thể giết chết kẻ thù của mình.
Tuy đó chẳng qua chỉ là một giao dịch, nhưng ông ta vẫn biết ơn Diệp Thành, thấy hắn bị trấn áp, cũng không khỏi thở dài.
Đến khuya, ông ta mời rời đi, tấm lưng vẫn cô đơn như năm xưa, già cả lại hiu quạnh, không chút sức sống.
Khi sắp đến năm thứ mười ba, Diệp Thành vẫn chìm trong giấc mộng, bụi bặm trên người đã đọng lại một lớp dày cộm.
Tu vi của hắn đã rớt xuống Hoàng Cảnh tầng một.
Ngày này, Chu Tước đến và lẳng lặng đứng dưới Ngũ Chỉ sơn mà mãi không nói gì, vẻ mặt lại hết sức khó coi.
Nắm đó, sau khi rời khỏi Phượng Hoàng Cốc, bà ta đã tìm một ngọn núi sâu phong ấn chính mình, nhoáng cái đã qua ba mươi mấy năm.
Lúc tỉnh lại, bà ta chưa chờ được Huyền Thần nhưng đã nghe vô số truyền thuyết về Diệp Thành, bấy giờ mới chạy đến đây.
Bà ta lẳng lặng nhìn Ngũ Chỉ sơn mà ánh mắt đầy hoảng hốt.
Bà ta vừa kinh ngạc lại kính nể với tên nhóc khi xưa, không ngờ hắn lại khủng bố như thế. Song, bà ta cũng kính nể với hành động trên cả chặng đường của Diệp Thành, cái nào cũng đều là huyền thoại.
Nhưng trong lòng bà ta lại cảm thấy đau thương nhiều hơn, hắn từng chiến đấu quên mình vì chúng sinh,Bà thế mà lại rơi vào hoàn cảnh thê thảm bị trấn áp dưới Ngũ Chỉ sơn, chẳng ai đoái hoài đến như vậy.
Bà ta cũng bó tay trước phong ấn của Phật Tổ.
Sau nhiều lần kêu gọi, bà ta mới xoay người định đi tìm đại năng giúp Diệp Thành thoát khỏi Ngũ Chỉ sơn.
Năm tháng luân phiên, thời gian dần trôi.
Mười năm xuân thu.
Hai mươi năm đông hạ.
Ba mươi năm hoa nở hoa tàn.
Thế gian yên lặng trôi qua trăm năm.