Tế đàn dưới chân núi, Diệp Thành vùi đầu, ngồi yên lặng, mái tóc trắng bù xù che đi khuôn mặt già nua của hắn.
Hắn giống như một pho tượng đá, không hề nhúc nhích, thỉnh thoảng cử động một chút, đều sẽ tạo ra âm thanh va chạm của dây sắt.
Lẽ ra hắn phải là rồng bay lượn chín tầng trời, lúc này lại không bằng một con kiến, phải ở dưới chân núi Ngũ Chỉ tối tăm ngột ngạt này, bị năm tháng vô tình khắc cho thương tích đầy mình.
Phong ấn của niệm thân Phật Tổ quá mạnh mẽ, có niệm lực vô tận chống đỡ, sự giam cầm như vậy, không phải Đế Binh thì không thể phá vỡ.
Đáng tiếc, hắn không phải Đế Binh, không thể phá được phong ấn này.
Trừ phi có người mang theo Đế Binh tấn công từ bên ngoài Ngũ Chỉ Sơn
Chỉ là, các chủng tộc cổ xưa và đại giáo siêu cấp có Cực Đạo Đế Khí đều đã tự phong bế, những thế lực dòng ba năm còn lại căn bản sẽ không có Đế Binh cấp bậc đó.
Cho dù có, cũng hẳn cũng sẽ không mạo hiểm cái giá của việc trêu chọc Phật mà cứu hắn, hắn không có mặt mũi lớn như vậy.
Có gió thổi đến, cơ thể hắn khẽ run, hơi thở vốn uể oải, lại thêm phần chán nản, hình dáng vốn đã già nua, càng lộ rõ tuổi già, có tử khí như ẩn như hiện.
Một cái chớp mắt, tu vi của hắn, cuối cùng từ Chuẩn Thánh rớt xuống Hoàng Cảnh, không chút dấu hiệu, nhưng lại nằm trong dự liệu.
Chu Thiên Diễn Hoá quá mức quỷ dị, cho dù không thi triển pháp này, tu vi cũng sẽ rớt xuống, thọ nguyên cũng sẽ giảm bớt, nó không lúc nào ngừng tiêu trừ tu vi thọ nguyên.
Nếu tiếp tục dùng Chu Thiên một cách bừa bãi, tốc độ phản phệ của nó sẽ tăng lên, càng lúc càng nhanh, hơn nữa không thể kháng cự.
Chân lý mà xưa nay không thay đổi, bí thuật thần thông bá đạo, đều có sự phản phệ bá đạo, cực kỳ mãnh liệt.
Mà hắn, chính là một ví dụ xương máu, cả chặng đường đều phá thiên cơ, phạm cấm kỵ, phản phệ cũng vô cùng thê thảm, đã dần dần tàn phá hắn đầy rẫy vết thương.
Đại đỉnh ong ong, tiên hỏa thiên lôi cũng hóa thành hình rồng rít gào tại Đan Hải, đều đang than khóc vì hắn.
Nhưng đều chẳng ăn thua gì, chúng nó cũng giống như Diệp Thành, bị Phật áp chế, khó mà phá vỡ giam cầm.
Màn đêm lại lặng lẽ buông xuống, mọi âm thanh đều im lặng.
Hư không, có bóng người bay đến, ăn mặc lôi thôi, là một lão đạo râu ria xồm xoàm, tóc tai rối bời.
Đó là Yên lão đạo, đáp xuống chân núi Ngũ Chỉ Sơn.
"Phong ấn của Phật Tổ, quả là bá đạo!", Yên lão đạo ngửa đầu, nhìn Phật Quyển treo trên đỉnh núi.
Sau đó, ông ta mới nhìn xuống chân núi, giống như có thể nhìn thấy Diệp Thành trong đó: “Chọc ai không chọc, ngươi lại đi chọc Phật”.
"Ta không cần sự từ bi của ông ta”. Diệp Thành nói với giọng thản nhiên, đôi mắt bình tĩnh: “Cho dù ông ta phong ấn ta đến chết, ta cũng sẽ vẫn như trước, không cúi đầu trước Phật”.
"Dòng máu Thánh Thể, đều là cương liệt như vậy sao?", Yến lão đạo than thở lắc đầu, miệng đầy những tiếng thở dài.
Nói xong, ông ta vung kiếm chém ra một tấm bia đá cao ba trượng, cắm dưới chân Ngũ Chỉ Sơn: “Ta sẽ đi tìm người trong tộc, chỉ mong ngươi còn có thể chịu đựng đến lúc đó, nếu không chống đỡ được, tấm bia đá này sẽ là bia mộ của ngươi”.
"Đa tạ”. Diệp Thành mỉm cười, kèm chút tang thương.
Yên lão đạo lại thở dài một tiếng, xoay người bay lên hư thiên.
Trời đất lại lần nữa trở về yên lặng, chỉ có rì rào lá rơi, bay theo gió, vỗ về Ngũ Chỉ Sơn.
Diệp Thành mí mắt run lên, cực kỳ mỏi mệt, chìm vào giấc ngủ, tại chân núi u tối, không hề nhúc nhích.
Hắn lần này ngủ đã ngủ ba ngày, chưa hề thức tỉnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!