Diệp Thành lại đi, rời khỏi chốn đào nguyên không chút bụi trần.
Trái tim hắn đã hoàn toàn buốt giá, bị bao phủ bởi lòng thù hận, vì thế không tiếc lấy người con gái người khác yêu ra đe dọa.
Hắn đã điên rồi, những người chuyển thế chết khiến Diệp Thành không kiềm được tàn sát bừa bãi, trở thành ma trong giết chóc.
Con ngươi Diệp Thành càng trở nên bình tĩnh, không chút cảm xúc.
Ai hiểu hắn cũng biết Diệp Thành càng bình tĩnh lại càng đáng sợ, y như một con thú dữ Hồng Hoang sắp tỉnh dậy.
Người chuyển thế còn chưa tìm được hết, kẻ thù cũng chưa tìm ra đủ.
Chẳng hạn như Phượng Tiên, thần tử Tiên tộc, thần tử Táng Thiên, Trí Dương Đạo Nhân và Tịch Diệt Thần Thể. Khoảng thời gian này, họ giống như bốc hơi khỏi thế gian, ngay cả Tình Báo Các cũng không tìm được tin tức của họ.
Gần sáng, hắn lại đi đến Côn Luân Thành.
Thành cổ Côn Luân vô sùng sầm uất, có thể coi là một biểu tượng của Trung Châu. Hễ ai đến Trung Châu đều sẽ đến đây tham quan.
Nó như một con rồng khổng lồ nằm chễm chệ rũ mắt nhìn bát hoang tứ hải.
Trời ửng sáng, tu sĩ xung quanh thành cũng đông đúc hơn, người ra người vào có đủ mọi cao thủ.
Diệp Thành vẫn chưa vào thành mà chỉ đứng lặng trên không bên ngoài.
Những tu sĩ đi ngang qua sẽ ngó hắn với vẻ mặt kỳ lạ, mới sáng tinh mơ đứng ngơ ngác ở đó làm gì.
Diệp Thành không nói gì, cởi áo khoác đen ra, cất mặt nạ quỷ đi, bộ râu dài cũng được hắn cạo đi lộ ra gương mặt vốn có.
Ngoài ra, hắn còn cố ý lộ ra khí huyết Thánh Thể của mình.
Mục đích hành động lần này của hắn rất đơn giản, nếu không tìm được kẻ thù, vậy tự mình xuất hiện dụ họ ra.
Thử nghĩ mà xem, nếu đám Phượng Tiên biết hắn còn sống thì chắc chắn sẽ tụ tập tu sĩ mọi nơi đến vây giết mình.
"Trời ơi, ta có nhìn lộn không?", ngoài cổ thành Côn Luân vang một tiếng la đầy kinh ngạc, mọi ánh mắt đều đổ dồn tới, đương nhiên là nhận ra gương mặt và khí huyết của Thánh Thể.
"Cái này... không thể nào", tu sĩ ra vô lập tức xúm lại, trên mặt tràn ngập vẻ phấn khích.
"Dưới đòn sát thủ của Đại Thánh mà hắn vẫn còn sống?", người trong thành cũng kéo ra ồ ạt như nước.
"Rõ ràng lão phu đã thấy nguyên thần của hắn tan biến!", mọi người mặt mày trắng bệch, vô số tiếng hoảng sợ vang lên xung quanh.
"Ta cũng không hiểu nổi, sao tên này giết kiểu gì cũng không chết vậy!", Có người hung hăng vò đầu, thật sự không nghĩ ra nguyên nhân.
Ngày càng có nhiều tu sĩ chạy đến đứng kín bầu trời, ai cũng kinh ngạc nhìn Diệp Thành như nhìn một con khỉ.
Diệp Thành lẳng lặng đứng im như một bức tượng không chút sứt mẻ.
Nhưng sự xuất hiện của hắn lại nhấc lên một cơn sóng lớn.
Chuẩn Thánh lại có thể còn sống dưới một chỉ khủng bố của Đại Thánh và hắn cũng là người thứ nhất làm được điều đó. Vậy thì sao có thể không khiến người ta kinh ngạc cho được.
Thoáng chốc, tin tức hắn còn sống đã lấy thành cổ Côn Luân làm trung tâm nhanh chóng truyền khắp mọi nơi.
Trung Châu lập tức nổ tung, sau đó lan ra Đông Hoang ở phía Đông, Nam Vực ở phía Nam, Tây Mạc ở phía Tây, Bắc Nhạc ở phía Bắc.
Cả Huyền Hoang đều chấn động, kết bè kết nhóm chạy tới xem.
"Ngươi thế mà vẫn còn sống!", có một bóng người xông ra khỏi một ngọn núi hẻo lánh, ráng đỏ bay mua, nhìn kỹ lại chính là kẻ thù của hắn - thần tử Táng Thiên.
"Bổn vương không tin!", trong một vùng biển mênh mông vô bờ, thần tử Tiên tộc lao ra khỏi mặt biển hét lên chấn động cả vòm trời. Hèn gì Diệp Thành không tìm được hắn ta, vậy mà lại trốn ở đây.
"Lần này, ta chắc chắn sẽ giết ngươi", ở một tòa thành cổ xa xôi chợt truyền ra một giọng nói vang vọng bầu trời, không thấy người chỉ nghe thấy tiếng, chính là Tịch Diệt Thần Thể xuất quỷ nhập thần.
"Được, giỏi lắm!", Phượng Tiên bay ra từ trong một khu rừng hoang vắng, khuôn mặt xinh đẹp hết sức dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn thịt người, trông chẳng giống tiên nữ mà lại y như một ác ma.
Bốn người ngùn ngụt sát khí, đều gọi tùy tùng của mình đến. Đội hình lần này còn lớn hơn, chắc phải hơn mấy trăm ngàn người.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!