Ban đêm u tối, rất không yên ổn, gió lạnh gào thét lạnh thấu xương.
Quan sát trời đất, rất nhiều nơi trên Trung Châu Đại Địa đều có huyết kiếp.
Diệp Thành giống như u linh, xuất quỷ nhập thần, hiện thân ở hết nơi này đến nơi khác: cổ thành, tửu lâu và tiên sơn.
Mỗi một nơi hắn đến đều có huyết kiếp, mỗi nơi đều có ít nhất một người bị mang đi, trực tiếp bị đánh tàn phế.
Những người đó đều là người tham gia vây giết hắn chín ngày trước, tất cả đều bị bắt, tất cả đều bị phế.
Cũng có một hai gia tộc rất cương liệt, cũng có một vài thế lực rất nhiệt huyết, bảo vệ hậu bối nhà mình.
Diệp Thành lạnh lùng vô tình, người nào phản kháng, trực tiếp diệt cửu tộc.
Huyết kiếp càng sâu, bao phủ một tấm màn đẫm máu lên đêm đen tối mịt.
Nhưng hắn vẫn chưa dừng lại, vẫn xuất quỷ nhập thần như trước.
Trời vừa sáng, Trung Châu nhốn nháo, những nơi tu sĩ tụ tập như cổ thành, tửu lâu, trà quán, đều có tiếng kêu sửng sốt.
“Đây là có chuyện gì, trong một đêm, nhiều nơi như vậy đều gặp phải họa diệt vong, các thần tử của không ít thế lực bị bắt đi”.
“Nhà họ Diệp và họ Tiết ở phía Đông bị diệt cả tộc”.
“Ta đã xem hình ảnh thuỷ tinh ký ức truyền về, quả thực là hài cốt chất thành núi máu chảy thành sông! Quá tàn nhẫn”.
“Rốt cuộc ai đã động thủ, lại giết chóc một cách trắng trợn như vậy”.
“Chẳng lẽ... Là vị đi ra từ khu vực cấm địa kia?”. Lời này vừa nói ra, khắp nơi đều không nhịn được đánh rùng mình.
Diệp Thành cả một đường phong trần, lại bước vào một căn tửu lầu lớn.
Rất nhanh, nhã gian trên tầng ba tửu lầu trực tiếp nổ tung.
Người trong tửu lầu kinh ngạc, ngay cả người trên đường cũng ngẩng đầu nhìn lên: “Có chuyện gì vậy, lại đánh nhau?”
Dưới cái nhìn của mọi người, Diệp Thành từ tầng ba của tửu lầu bay lên trời, trong tay còn túm theo một người đầy máu bị phế tu vi.
Hắn tiếp tục hành trình, ẩn hiện ở từng ngóc ngách.
Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã nửa tháng.
Nửa tháng qua, áo bào đen của hắn đã bị nhuốm đầy máu tươi.
Hắn ngày đêm không ngừng, đi khắp nơi bắt người, khắp nơi đều chịu huyết kiếp của hắn, khiến cho khắp Trung Châu nhốn nháo.
Lại là một đêm yên tĩnh, hắn bước vào một chốn đào nguyên.
Nơi này vắng vẻ mà yên tĩnh, có núi có sông có rừng cây, không có sự hối hả nhộn nhịp của trần thế, tất cả đều thanh tịnh như vậy.
Sâu trong chốn đào nguyên chính là một hồ nước.
Trước hồ nước có một cô gái áo trắng đang ở vẽ tranh, người cô gái vẽ chính là một người Diệp Thành vô cùng quen thuộc.
Cô ấy là một người phàm, hơi thở không có linh khí, nhưng tắm mình dưới ánh trăng, lại sáng tỏ không rảnh, như một vị tiên giáng trần.
Cô gái áo trắng cảm giác được có người đến, từ từ xoay người, đôi mắt trong như nước, không có một chút vẩn đục trần thế.
“Không cần để ý tới ta, cứ tiếp tục vẽ tranh”. Diệp Thành thản nhiên nói, lấy bầu rượu ra, ngồi ở dưới tàng cây.
“Ta có thể nhìn ra, ngươi là tiên nhân”. Cô gái áo trắng hé miệng.
“Sau đó thì sao?”. Diệp Thành uống một ngụm rượu.
“Là hắn ta... đã chọc giận ngươi sao?”, cô gái áo trắng khẽ nói.
“Không tìm được hắn ta, chỉ có thể đến đây đợi hắn ta thôi”. Diệp Thành nói một cách bình thản, sắc mặt không vui không buồn.
“Cầu xin ngươi, bỏ qua cho hắn ta!”. Cô gái áo trắng lập tức quỳ xuống, đôi mắt ngấn lệ, sắc mặt cũng tái nhợt, không ngừng van xin: “Cầu xin ngươi, bỏ qua cho hắn ta”.
“Ta bỏ qua cho hắn ta, ai bỏ qua cho người thân của ta”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!