Sáng sớm, làng Sơn Hà lượn lờ khói bếp, khung cảnh yên bình.
Tiếng cười khanh khanh không ngừng vang bên tai, tiếng trẻ con nô đùa, chập chững từng bước nhỏ, rực rỡ ngây thơ.
Dưới chân núi, trước bia mộ nhỏ bé, tu sĩ già khóc đỏ cả mắt đã đứng dậy, đang quét dọn cỏ dại bên mộ.
Đứa nhỏ kia cũng đến giúp, trông mặt mũi có chút khờ dại.
Tu sĩ già khẽ cười, xoa đầu nhóc, ông ta xem cậu như người thân, quyết định sống nương tựa lẫn nhau.
Tất thảy mọi chuyện đều đang phát triển đâu vào đấy.
Trong núi, Diệp Thành vẫn đang hôn mê, lá khô rơi xuống che trên người hắn, như muốn chôn vùi hắn.
“Đợi đến khi Thiên Ma đến Thất Sát, cũng là lúc chư tiên chiến thiên”.
Trong bóng tối, như có một âm thanh cổ xưa vang bên tai hắn, khiến vẻ mặt hắn đau đớn.
Sau đó một cơn gió nhẹ thổi đến, hắn mở bừng mắt.
Có thể thấy được sắc mặt Diệp Thành tái nhợt, trán đầy mồ hôi, thở gấp như gặp phải ác mộng.
Ngây người hai, ba giây, mới thấy hắn bỗng nhíu chặt mày.
Tinh thần mau chóng tỉnh táo, hắn nhớ lại ý cảnh Đế giác.
Cảnh tượng cổ xưa hiện rõ trước mắt. Một vị Nữ Đế hùng mạnh, không biết đang đấu với ai, trận chiến vô cùng khốc liệt.
Tuy đã tỉnh lại, nhưng đế huyết tung tóe khắp trời vẫn chói mắt như cũ, in rõ trong não hắn.
Hắn vẫn chưa nhìn thấy đến cuối cùng, cũng không biết kiếm Tru Tiên kia có chém trúng Nữ Đế không, mọi chuyện vẫn còn bỏ ngỏ.
Nữ đế kia rất thần bí, không nằm trong một trăm ba mươi vị Đế của Huyền Hoang, hơn nữa lại có liên quan đến các khu vực cấm địa lớn.
Một đoạn ý cảnh, không biết từ thời đại nào khiến hắn mù mờ, như rơi vào sương mù, thoát thế nào cũng không ra.
“Đế giác, chủ nhân của ngươi, rốt cuộc có lai lịch thế nào?”. Diệp Thành lẩm bẩm, theo bản năng nhìn vào trong Thần Hải.
Bỗng nhiên, khi nhìn vào Thần Hải, hắn lại không thấy Đế giác đâu.
Hắn nhíu mày, Đế giác mất đi một cách đáng ngờ
Từ khi hắn có được mảnh vỡ đầu tiên đến khi Đế giác hoàn thiện, thời gian hơn hai trăm năm, nói mất là mất tăm.
Hắn cho rằng, Đế giác sẽ mang đến cơ duyên cho hắn.
Cũng chưa từng nghĩ, cơ duyên không có, mà ngay cả Đế giác cũng mất rồi.
“Có lẽ linh của nó đi tìm chủ nhân rồi”.
Diệp Thành khẽ lắc đầu, cũng không cưỡng cầu Đế giác quay về.
Ngọc giác của Đế thì càng không đơn giản, nó có suy nghĩ của riêng mình, cũng nhớ rõ Nữ Đế chết yểu kia.
Chầm chậm thu hồi tâm tư, hắn đứng dậy đi ra ngoài núi.
Lúc đi qua bia mộ nhỏ, tu sĩ già còn đang dọn cỏ bỗng luống cuống, quỳ xuống đất bịch một tiếng.
Đứa nhỏ kia ngơ ngác rồi cũng quỳ xuống.
“Ngày tháng sau này có dự định gì không?”. Diệp Thành khẽ cười, một sức mạnh dịu dàng che phủ hai người, xong chuyện còn cho đứa nhỏ một linh quả.
“Bảo vệ quê nhà, bảo vệ cha nương!”. Tu sĩ già cười buồn, đôi mắt ngấn lệ: “Nếu biết trước như vậy, năm đó ta sẽ không bước chân trên con đường bi thương này rồi”.
Diệp Thành cười cũng không đáp, một bước lên trời.
Sau lưng, tu sĩ già vẫy tay xem như từ biệt.
Đây hẳn là một đoạn nhân quả, cũng là một ân tình, là Diệp Thành cho ông ta cơ hội, đưa ông ta quay về quê hương.
Diệp Thành lên trời, đi theo bản đồ, thẳng về hướng Đông, muốn đi đến cổ thành gần nhất, tiếp tục hành trình tìm người.
Một khắc sau, hắn bay ra khỏi nơi cằn cỗi này.
Thế giới trước mắt có thêm sắc xanh, sinh linh phong phú, xanh thẳm tươi tốt, linh lực đất trời cũng dồi dào.
Đến gần khu vực xa hoa hơn, tu sĩ đương nhiên cũng càng nhiều hơn.
Nhìn ra xa, khắp trời đều là tia sáng, mỗi một luồng đều là một bóng người, ngự kiếm bay hoặc là cưỡi mây đạp gió, cưỡi linh thú, số lượng không hề ít.
Những tu sĩ này trông giống như có chuyện gấp, vội vàng đi đầu thai vậy, ai ai cũng gấp gáp hối hả.
Hơn nữa, phương hướng của bọn họ cũng cùng một hướng.
Diệp Thành nhíu mày, thuận tay tóm lấy một thanh niên vừa bay qua, tu vi người đó không cao, chỉ là Hoàng Cảnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!