Ven sông lại chẳng có một ngọn cỏ, càng đừng nói có sự sống của con người. Chỉ biết nó vô cùng xa xưa và có một sức mạnh thần bí quẩn quanh, dù là Tiên Nhãn cũng không thể nhìn thấu.
Nó chính là Hoàng Tuyền và được gọi là một trong năm vùng đất dữ của Huyền Hoàng cùng với Luyện Ngục của Đông Hoang, Vong Xuyên của Tây Mạc, Minh Thổ của Nam Vực, Thiên Hư của Trung Châu.
Diệp Thành không có cố tình đến đây, mà chỉ đi ngang qua.
Giờ xem ra, sự thần bí của Hoàng Tuyền cũng không thua kém gì bốn vùng đất dữ khác, vừa huyền bí vừa đáng sợ.
Đối với những lời đồn về nó thì nhiều vô số kể, nổi tiếng nguy hiểm từ xưa, chỉ có vô chứ không có ra.
Diệp Thành lẳng lặng đứng quan sát nó.
Cách rất xa, hắn lại như thấy được sâu trong Hoàng Tuyền có một cô gái có dáng người yểu điệu đang múa.
Giống như Minh Thổ có vẻ là cùng một người, hư vô mờ ảo, vô cùng xa xôi, tựa thật tựa mộng.
Sau đó hắn lại cảm thấy bất kể là Luyện Ngục, Minh Thổ, Vong Xuyên hay Hoàng Tuyền thì cứ như thể đã từng tới, quen thuộc lại xa lạ, rất quỷ dị.
"Lâu rồi không gặp!", song, đúng như suy nghĩ của hắn, trong Hoàng Tuyền cũng truyền ra một giọng nói tràn ngập tang thương, ngân nga xa xưa khiến tâm trí người ta ngơ ngẩn.
"Ngươi là ai?", Diệp Thành cau mày nhìn chằm chằm Hoàng Tuyền, chuẩn bị sử dụng Thiên Đạo bất cứ lúc nào, Hoàng Tuyền này rất kỳ lạ.
Song, câu hỏi của hắn vẫn chưa nhận được sự đáp lại.
Đất trời bỗng nổi gió mang theo từng làn gió mát lạnh khiến cơ thể hắn không khỏi rùng mình.
Diệp Thành không chút do dự xoay người chạy ra xa.
"Coi ngươi kìa, lại dọa chạy thêm một người rồi", Diệp Thành đi rồi, trong Hoàng Tuyền chợt vang lên một tiếng mắng đầy xa xăm.
"Yên tâm, hắn sẽ đến nữa", một giọng nói khác chậm rì rì vang lên: "Lần tới sẽ là một thân phận khác".
Đương nhiên là Diệp Thành không biết đến cuộc nói chuyện đó, nếu nghe được thì chắc chắn sẽ chạy nhanh hơn, vùng đất dữ thật đáng sợ.
Trên thực tế, hắn đã chạy rất nhanh, tuy vẻ ngoài già nua nhưng đi đứng lại cực kỳ nhanh nhẹn. Cả đường phi độn như một mũi tên khiến người đi đường giật mình tại chỗ.
Dưới ánh trăng cũng không bình tĩnh.
Ban đêm ở Trung Châu đen kịt, chẳng thấy một vì sao nào.
Trong một tòa địa cung âm u có mười mấy bóng người đang đứng.
Nhìn kỹ thì đều là người quen của Diệp Thành lần lượt là thần tử Tiên tộc, Phượng Tiên, thần tử Thần tộc, Ma tộc, Huyết Thương Tử, Thiên Tàn, thần tử Táng Thiên, Si Mị và thần tử Hồn tộc.
Ngoài họ ra, không gian trong địa cung chợt vặn vẹo, từng luồng gió lạnh thổi vù vù vô cùng lạnh lẽo.
Kia chính là Tịch Diệt Thần Thể, hắn ta cũng ở trong địa cung chỉ là không xuất hiện mà ngao du trong không gian thôi.
Trong địa cung, ngoài họ thì còn có hơn trăm bóng người bị xích sắt trói lại, ai nấy đều máu me be bét.
Nếu lúc này Diệp Thành ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra họ.
Họ đều là người chuyển thế, Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân cũng ở trong số đó và đều bị đâm xuyên xương tỳ bà.
"Chúng ta chẳng thù oán gì với các người, đúng là khinh người quá đáng", những người chuyển thế nổi giận gầm lên, có người mặt mày dữ tợn hai mắt đò bừng.
Bọn họ đều bị bắt đến, thành viên trong tộc cũng bị tàn sát, đa số đều bị diệt môn.
"Bạn của Diệp Thành đều đáng chết!", thần tử Tiên tộc tàn bạo cười, con ngươi tràn ngập khát máu và tàn nhẫn lóe lên vẻ âm trầm đáng sợ.
"Nghe nói hắn cực kỳ trọng tình cảm, dùng các ngươi để dụ hắn đến là một lựa chọn rất hay", Phượng Tiên cũng cười, nụ cười đầy dữ tợn, khuôn mặt xinh đẹp vì nó mà thoáng chốc xấu đi.
"Các ngươi...", Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân hai mắt giăng đầy tơ máu, thế mới biết đám người kia bắt họ tới là vì mục đích gì, đây là tính giết Diệp Thành!
Bọn họ không biết sao đám người kia lại biết mối quan hệ giữa mình và Diệp Thành vì đây là một bí mật.
Nhưng họ hiểu Diệp Thành, nếu họ bị bắt thì chắc chắn hắn sẽ đến. Mà nghênh đón Diệp Thành đương nhiên sẽ là đường chết.
"Ta muốn cơ thể của hắn!", thần tử Thần tộc cười gằn nói.
"Căn nguyên Thánh Thể là của ta!", thần tử Ma tộc liếm cái lưỡi đỏ như máu: "Cả ma tâm và ma huyết của hắn nữa".