Hồng Trần vẫn chưa đáp mà chậm rãi xoay người, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Nhưng ngay khi hắn ta rời đi, trong con ngươi tĩnh lặng lại liếc nhìn Cơ Tuyết Băng trong Vong Xuyên.
Có thể thấy, khoảnh khắc ấy trong mắt hắn ta chợt lóe lên vẻ mờ mịt, chẳng những là đối với cô mà còn đối với đứa trẻ trong bụng Cơ Tuyết Băng. Nhưng ngay sau đó, vẻ mê mang ấy lập tức biến mất chỉ còn lại sự trống rỗng.
Hắn ta đi rồi nhưng Cơ Tuyết Băng vẫn ở trong Vong Xuyên ôm lấy bụng dưới đang truyền đến từng cơn đau thắt. Trời phạt đang muốn giết hại con của cô, định diệt trừ nó để khiển trách sự hỗn láo của bố mẹ nó đối với ông trời.
Đến gần sáng, Diệp Thành mới đi đến một tòa thành cổ.
Trong thành đều đang bàn tán chuyện đêm qua, Chuẩn Đế bị giết, Vong Xuyên xuất hiện Đế uy.
Bởi vì hai tin tức ấy mới khiến cho người đời tạm thời quên đi Hoang Cổ Thánh Thể và Lôi Đình Chiến Thể.
Diệp Thành làm lơ tiếng bàn tán, thi triển Chu Thiên Diễn Hóa nhưng lại không thể tính được người chuyển.
Hắn đến mau đi cũng mau, chẳng để lại tý dấu vết nào.
Diệp Thành đi đến truyền tống trận, mục tiêu là Linh Sơn.
Mấy ngày kế tiếp, hắn đều vội vàng lên đường.
Sáng ngày thứ ba, Diệp Thành mới đến một tòa thành gần Linh Sơn nhất có tên là cổ thành Tây Mạc.
Thành này được coi như một biểu tượng của Tây Mạc, có tượng Phật Đế khổng lồ bằng đá, đầu đội trời chân đạp đất. Vì nhận được người đời quỳ lạy và niệm lực của chúng sinh khiến hắn ta trông sống động như thật, trường tồn với thế gian.
Có lẽ là gần Linh Sơn nhất nên mới khiến tòa thành này sầm uất hơn bình thường rất nhiều. Có rất nhiều tu sĩ chạy đến nghe pháp, trong đó có không ít là những tu sĩ tai to mặt lớn.
Từ khi bước vào mảnh đất Tây Mạc, con ngươi Diệp Thành lập tức sáng lên, trong đây có người chuyển thế.
Hắn xuyên qua đám người, cũng không để ý đến tiếng rao bán ven đường mà đi vào một quán trà.
Trong quán tụ tập tốp năm tốp ba tu sĩ, một người đàn ông quai nón lớn tiếng nói chuyện, nước miếng bay đầy trời. Lời nói của hắn ta rất cuốn hút nên thu hút được rất nhiều người đến nghe giảng.
Diệp Thành nhìn thoáng qua thì nhận ra đó là ai.
Người này tên là Tư Đồ Hải, kiếp trước là trưởng lão nhà họ Tư Đồ của Tây Thục Nam Sở. Hắn từng gặp một lần.
Xét về vai vế thì Tư Đồ Hải còn là chú của Tư Đồ Nam.
Diệp Thành mỉm cười bước tới, Tử Đồ Hải miệng còn đang liến thoắng đã bị một bàn tay xách đi.
Ơ, ơ, ơ?
Không chỉ Tư Đồ Hải mà ngay cả người nghe cũng hô to gọi nhỏ.
Ta đang kể hăng say, chúng ta cũng đang nghe mê mẩn, ngươi là ai! Chui từ đâu ra thế!
Diệp Thành không đáp, trực tiếp ném mấy cái túi trữ vật ra: "Các vị, ta mời".
"Chúng ta trông giống dạng thiếu tiền lắm à?", có người thu nguyên thạch mừng thầm bụng, cũng có có người nóng tính, lớn tiếng quát: "Phá hỏng hứng thú của ông đây, đúng là to gan mà".
Diệp Thành tất nhiên là khó chịu, lấy Đả Thần Tiên ra quay lại.
Vốn định bỏ tiền ra dẹp yên sự tức giận của mọi người, không muốn gây chuyện nhưng lại có người tự tìm đường chết.
Tiếng hét thảm chợt vang lên, đám người chửi rủa ngã sõng soài ra đất
Lần này, thế giới im lặng, Diệp Thành rời khỏi dưới ánh nhìn của mọi người.
Trông ngầu dễ sợ!
Vô số người lén lút nuốt nước miếng, vùi đầu uống trà, tim đập thình thịch.
Đám người bị đánh nằm sõng soài có cả Thánh Nhân, vừa đụng độ đã bị đánh sấp mặt như thế. Khỏi nghĩ cũng đủ biết sức chiến đấu của Diệp Thành rồi. Hơn nữa, còn là một kẻ cực mạnh, may mà ban nãy không làm chim đầu đàn.
Tư Đồ Hải cũng ngoan ngoãn, nở nụ cười gượng còn khó coi hơn cả khóc: "Tiền bối bắt ta làm gì".
"Đương nhiên là chuyện tốt!", Diệp Thành nhe răng, lập tức bắn ra một luồng tiên quang.
Tiếng kêu thảm thiết chợt xuyên thấu trời khiến người đi đường giật bắn mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!