“Tự mình ra ngoài, ta sẽ cho ngươi chết êm ái”, Diệp Thành nhẹ giọng lẩm bẩm, một giọng nói vang lên từ bên ngoài âm Minh Thổ, trong giọng nói còn có sự uy nghiêm, chính là Côn Bằng lão tổ, đang nhìn chằm chằm hắn.
“Muốn bắt ta thì vào đây mà bắt”, Diệp Thành cười nhạo, mặc dù một chưởng trước đó của ông ta khiến đầu óc hắn ong ong nhưng hắn vẫn thấy được một số thứ, đó là người bên ngoài không dám vào trong.
Côn Bằng lão tổ hơi híp mắt, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng, mặc dù ông ta rất tức giận nhưng cũng không bước vào Minh Thổ, ông ta là lão tổ một mạch, sao lại không biết ác danh của Minh Thổ, cấm địa hàng thật giá thật.
Cho dù là phần rìa của Minh Thổ, ông ta cũng không dám thử bước đến, có trách cũng chỉ trách Minh Thổ quá mức kỳ lạ.
Ông ta không vào, lại nhìn ba cấp Đại Thánh bên cạnh: “Các ngươi, bắt hắn ra ngoài”.
“Đó… đó là cấm địa”, mấy Đại Thánh đó run lên, sắc mặt tái nhợt, chúng cũng là một tộc trong vạn tộc nhưng cũng không phải người tộc Côn Bằng, ý tứ của Côn Bằng lão tổ rất rõ, đó là để chúng đi vào tìm chút kích thích, nói trắng ra là mạo hiểm thay ông ta.
“Còn không đi à”, thấy mấy Đại Thánh không nhúc nhích, Côn Bằng lão tổ đột nhiên trở nên uy nghiêm, ánh mắt như đang nói: các ngươi đi vào thì sẽ không cảm thấy thẹn, còn nếu không đi thì bây giờ sẽ chết.
“Đi, bọn ta đi!”, mặc dù ba Đại Thánh khá tức giận nhưng không dám cãi lại, người ta là Chuẩn Đế, có thể tiêu diệt ngươi bất cứ lúc nào, đây rõ ràng là bắt nạt người khác một cách công khai, không phục cũng phải phục.
Đối mặt với cấm địa, Chuẩn Đế cũng phải sợ thì nói gì đến ba Đại Thánh, trước khi bước vào trong còn không quên buộc một sợi xích sắt vào người, để người phía sau giữ lấy, nếu có gì bất thường thì sẽ kéo nó.
Làm xong hết mọi thứ, ba người vẫn không yên tâm, lấy pháp khí bổn mạng và rất nhiều bí pháp bảo vệ ra.
Sau đó họ mới run rẩy sải bước đi, lòng run cầm cập, vẻ mặt trắng bệch.
Thế nhưng ba người còn chưa bước đi đã nghe tiếng Diệp Thành hét lên.
Giọng của hắn không quá mức đáng sợ nhưng lại khiến người bên ngoài run rẩy, khiến cho ba Đại Thánh đó hoảng loạn, trợn to mắt, không biết Diệp Thành đang hô hoán cái gì.
“Ai, ngươi là ai, đừng lại đây!”, Diệp Thành lại hét lớn một tiếng, kinh hãi nhìn chằm chằm một hướng, hai mắt lồi ra, đồng tử co lại, trong mắt đầy vẻ sợ hãi hệt như hắn đã nhìn thấy một thứ gì đó khủng khiếp, đến nỗi lúc lùi lại, hắn còn ngã nhào xuống đất.
Người ở bên ngoài ngây người, nhìn sang phía Diệp Thành, chẳng có gì cả.
Cũng chính vì chẳng có gì nên mới khiến người ta sợ, chỉ cảm thấy từng cơn gió lạnh lướt qua sau lưng.
Hả…! Trong lúc mọi người đang ngờ vực thì lại nghe thấy tiếng Diệp Thành gào lên, giọng hắn khá hoảng hốt.
Khi nhìn sang Diệp Thành, thất khiếu của hắn đã chảy máu, hắn nằm rạp trên mặt đất, cả người đầy máu, những người ở đây không phải chưa từng nhìn thấy người chết, nhưng hắn chết như thế cũng quá thảm.
“Lão Thất”, Tiểu Viên Hoàng trong đám người thấy thế bèn chạy vào nhưng bị đám người Quỳ Ngưu kéo lại, ngay cả Diệp Thành còn như thế thì hắn ta đi vào đa phần sẽ còn thảm hơn.
“Cứ đứng đợi đi, không sao”, Diệp Thành chớp mắt với mấy người Tiểu Viên Hoàng.
“Giả... giả chết?”, Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu đều nhếch môi, cái tên nhà ngươi không những có bản lĩnh khoe mẽ cực giỏi mà còn có bản lĩnh giả thần giả quỷ cũng tuyệt thế thiên hạ.
Dĩ nhiên họ biết mục đích hành động này của Diệp Thành, chắc là muốn hù dọa đám người xung quanh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!