Trời đất rung chuyển, tiếng ầm ầm vang lên không dứt, khắp trời toàn là bóng người, đều đang nhìn sang mảnh đất trước mặt.
Vùng đất đó tối đen như mực, trải dài vô tận, có núi có sông nhưng lại im lìm đến đáng sợ, không có sự sống nào, không có chút sinh khí nào, cô độc lạnh lẽo, cổ kính mà thần bí.
Thỉnh thoảng có một cơn gió thổi qua, mặc dù rất nhẹ nhưng lại khiến người ta rùng mình, dường như là một luồng gió đến từ Cửu U, hòa lẫn với tử khí u ám cổ xưa.
Đó là Minh Thổ ở Nam Vực - cấm địa nổi tiếng ở nơi này, Luyện Ngục ở Đông Hoang, Vọng Xuyên ở Tây Sa, Hoàng Tuyền ở Bắc Nhạc, Thiên Hư ở Trung Châu được gọi là năm cấm địa lớn của Huyền Hoang.
Giống như Luyện Ngục ở Đông Hoang, Minh Thổ này cũng giống như địa phủ u ám, nơi sâu trong đó luôn có tiếng gào thét, thê lương, phẫn nộ, mê mang, ai nghe cũng đều tinh thần hoảng hốt, đó như là nơi chôn cất của các vị thần, cũng giống như Thổ Lan này, không hề có giới hạn về thời gian.
Thật trùng hợp làm sao, Côn Bằng lão tổ đánh một chưởng cho Diệp Thành bay vào trong cấm địa Minh Thổ.
Mấy mươi vạn tu sĩ, chín Chuẩn Đế, không biết bao nhiêu Đại Thánh, Thánh Vương nhưng chỉ đứng bao vây ở ngoài, không dám bước vào cấm địa, chỉ nhìn chằm chằm vào trong, ánh mắt hiện lên vẻ kiêng dè.
Vì là cấm địa nên là nơi cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa nguy hiểm có tiếng, từ xưa đến nay đều là vào được nhưng không ra được, nó quá mức kỳ lạ, ngay cả Chuẩn Đế cũng không dám bước chân vào.
“Đây đúng là hay không bằng hên mà!”, ở một góc trong đám đông, Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu mặc áo đen chạy đến, thấy là cấm địa Thổ Minh cũng không khỏi biến sắc, đó là nơi chết.
“Ở trong đó có lẽ tốt hơn ở ngoài, chín Chuẩn Đế ở ngoài, nếu chạy ra khó tránh khỏi cái chết”, Đại Địa Võ Hùng trầm giọng nói, sắc mặt cực kỳ khó coi, cũng chỉ là một ác danh của Thổ Minh.
“Lần này Thánh Thể thật sự đường cùng rồi”, tu sĩ xung quanh thở dài: “Nam Vực hết lần này đến lần khác xảy ra náo động vì hắn, cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự truy bắt của Vạn Tộc, đi bước nào cũng đều là chết”.
“Có thể khiến cho chín Chuẩn Đế đích thân ra trận, cho dù là chết, hắn cũng mang trên người sự vinh dự vô thượng”.
“Côn Bằng, ngươi nhắm chuẩn thế”, lão tổ tộc Kim Ô liếc mắt nhìn Côn Bằng lão tổ, nhiều hướng như thế mà ngươi lại đánh vào hướng này, không biết nơi này có cấm địa à?
“Hiện giờ vào cũng không được, mà không vào cũng chẳng xong, một chưởng của ngươi đúng là làm người ta khó xử!”, lão tổ Bát Kỳ và lão tổ Phượng Điêu cũng móc mỉa nói, nhiều người vây giết như vậy mà một chưởng của ngươi lại đánh ra chiêu lợi hại nhất.
“Cấm địa thì thế nào, ta sợ à?”, Côn Bằng lão tổ hừ một tiếng, lập tức giơ tay lên, sử dụng thần thông biến thành một bàn tay lớn, thăm dò vào Minh Thổ muốn bắt Diệp Thành ra.
Nhưng mà bàn tay lớn của ông ta vừa mới đi vào trong đó, còn chưa chạm được đến Diệp Thành thì đã bị một nguồn sức mạnh bí ẩn trong Minh Thổ hóa giải thành vô hình, biến mất không thấy tung tích, rất kỳ quái.
Côn Bằng lão tổ nhíu mày, lấy một sợi dây sắt ra đưa vào Minh Thổ muốn trói Diệp Thành lại, sau đó kéo ra nhưng sợi dây sắt vừa đi vào trong đã rơi xuống.
Trong Minh Thổ, Nguyên Thần của Diệp Thành lảo đảo, mở mắt ra, trong cơn mê mang nhìn thấy bầu trời tối đen, mặc dù là ban đêm nhưng lại không nhìn thấy trời sao, đen kịt như địa ngục.
“Ta chết rồi sao?”, hắn khẽ lẩm bẩm một tiếng, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, từng cơn gió thổi qua.
“Chết cái lông ấy, còn sống mà”, Viêm Long trong đỉnh khàn giọng gào lên: “Đây là Minh Thổ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!