Viêm Long trong đỉnh lại uống hết một bình, còn Diệp Thành thì lặng yên ngồi đó, chuyên tâm nghiên cứu lời nguyền phong ấn Tiên Nhãn, mong có thể phá giải được nó, nếu phá giải được lời nguyền thì lần chạy thoát này sẽ dễ dàng hơn.
Tuy nhiên, điều khiến hắn cảm thấy bất lực là lời nguyền phong ấn tạo từ chín Đế Binh hợp sức, mạnh đến sức khiến hắn không thể lay động, càng không thể tìm được cách phá bỏ nó, trừ khi có thiên kiếp thần phạt một lần nữa.
Hiển nhiên, cái gọi là thiên kiếp đã không có duyên với hắn ngay khi hắn bước vào Thánh Nhân rồi, không có khả năng thăng cấp Chuẩn Thánh Vương, cũng không có khả năng dẫn cái gọi là thiên kiếp thêm lần nữa.
“Lại qua một thành cổ nữa, nếu cả đường đi đều như thế, hai chúng ta có thể nhanh chóng rời khỏi Nam Vực”, Viêm Long nấc một tiếng: “Xem ra lệnh truy nã của Vạn Tộc cũng chỉ thế thôi”.
“Có thể ép chết Thôn Thiên Ma Tôn cũng đủ để chứng minh sự đáng sợ của nó”, Diệp Thành lạnh nhạt nói.
“Ngươi lo lắng quá rồi, nào hết bình nhé”, nói rồi, Viêm Long còn nhét vào một bình rượu.
“Có lẽ là ta… hửm?”, Diệp Thành chưa nói hết câu đột nhiên đứng phắt dậy, nhíu mày, hai mắt cũng híp mắt, ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào hư không.
“Chuyện gì thế?”, Viêm Long ngạc nhiên, cũng đứng dậy khó hiểu nhìn Diệp Thành.
“Có một sức mạnh bí ẩn đang theo dõi ta”, Diệp Thành nghiêm túc nói: “Sức mạnh vừa cổ vừa mạnh”.
“Lẽ nào là Vạn Tộc?”, sắc mặt Viêm Long cũng trở nên khó coi:”Uy lực Đế Binh sao?”
“Phải nhanh hơn một chút”, Diệp Thành thu hồi ánh mắt, dùng Âm Minh tử tướng nhìn xung quanh.
Họ lại đến một thành mới, nhưng hắn không ra lệnh cho Âm Minh tử tướng đi quyết sạch trận đài truyền tống trong thành mà chạy thẳng đến trung tâm thành, chỉ vì tiết kiệm thời gian để tránh xảy ra sự cố.
Trước truyền tống trận vẫn có một hàng dài xếp hàng, từng người một tiếp nhận sự kiểm tra của gương thần, Diệp Thành liếc mắt nhìn rồi đi thẳng lên phía trước, không nói một lời đã chen vào hàng.
Này! Người phía sau đều lên tiếng mắng: “Ngươi có biết thứ tự trước sau là gì không hả”.
“Các vị đạo hữu lượng thứ, ta có việc gấp”, Âm Minh tử tướng nói, sau đó lấy một túi chứa đồ ra: “Không chen hàng không đâu, mỗi người một vạn nguyên thạch xem như là ta xin lỗi”.
“Nếu đã có việc gấp thì đạo hữu cứ đi trước”, thấy được nhận tiền, người xếp ở phía sau đều mỉm cười, cũng không làm lỡ mất bao lâu, có một vạn xem như họ được hời.
Diệp Thành được như ý, Âm Minh tử tướng lập tức bước lên đàn tế để gương thần kiểm tra.
Ba Thánh Vương canh giữ truyền tống trận đều nhìn Âm Minh tử tướng, chẳng qua chỉ là để kiểm tra, người hào phóng thế này chắc chắn không đơn giản, không phải người có tiền bình thường.
Gương thần không quét được có gì bất thường, Âm Minh tử tướng bước vào truyền tống trận, sau đó biến mất không thấy đâu.
Đi vào con đường truyền tống, Diệp Thành liên tục thi triển bí pháp Chu Thiên, gia trị hết tầng này đến tầng khác, còn có lời nguyền Tiên Nhãn cũng bị che mất, tránh khỏi sự theo dõi trong Minh Minh.
“Thật sự khó giải quyết vậy sao?”, Viêm Long không khỏi nhíu mày: “Ngươi biết là ai theo dõi ngươi?”
“Có thể chắc chắn là Vạn Tộc thi triển bí pháp bằng chín Đế Binh, dò tìm vị trí của ta”, Diệp Thành trầm tư nói: “Lệnh truy nã của Vạn Tộc quả nhiên không đơn giản”.
Nói rồi hắn ra lệnh để Tử Minh tử tướng tăng tốc chạy thẳng đến lối ra.
Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh tăng tốc như thần quang, lẽ ra phải mất nửa canh giờ mới đến nhưng hắn chỉ mất không đến ba phút đã tới nơi cần đến, xuất hiện ở một tòa thành cổ mới.
Gã chạy không ngừng nghỉ, một đường chạy thẳng đến trung tâm thành theo lệnh của Diệp Thành, vẫn diễn lại trò cũ, chen ngang hàng, lấy nguyên thạch giải quyết, tiết kiệm không ít thời gian.
Cả một đường tiếp theo, hắn đều làm như thế, đi xuyên qua từng thành cổ, không hề quan tâm đến việc tiêu hao nguyên thạch, chỉ muốn bình yên chạy ra khỏi Nam Vực trước khi bị tìm ra vị trí của mình.
Trong một địa cung rộng lớn ở Nam Vực, chín người trang nghiêm ngồi trong đó, đều là lão tổ của một tộc, đều là cấp Chuẩn Đế, Côn Bằng lão tổ, Kim Ô lão tổ đều ở đây.