“Đừng quên ân tình này”. Chuẩn Đế áo đen cười nham hiểm rồi biến mất, trước khi đi còn không quên mỉm cười, liếc nhìn phân thân của Diệp Thành với ánh mắt đầy nguy hiểm.
“Đương nhiên là sẽ không quên”. Côn Bằng Hoàng bình thản đáp rồi quay đầu nhìn sang phân thân của Diệp Thành. Lần này, có bí pháp Bất Thế hỗ trợ nên có thể nhìn xuyên được lớp mây mù che mắt ngay lập tức, ông ta tìm ra được sợi dây liên kết giữa phân thân và bản gốc.
“Hoàng đã nhìn thấy rõ chưa?”. Rất nhiều Đại Thánh Côn Bằng truyền âm, muốn biết được thông tin chính xác.
“Ba người ở lại, những người khác đi theo bản vương”. Côn Bằng Hoàng nói xong thì quay đầu ra khỏi kết giới, theo sau ông ta còn có sáu người, tất cả đều là Đại Thánh, đội quân tu sĩ vẫn chưa hành động.
Phân thân đang đếm tiền của Diệp Thành liếc mắt rồi nhíu mày, không để ý cho lắm, Diệp Thành tự tin vì Chu Thiên, tin chắc rằng đám người này sẽ không cách nào nhìn thấu được huyền cơ bên trong.
Những người xung quanh cũng liếc sang một cái rồi tiếp tục nhìn lên đỉnh núi, nhìn phân thân đếm tiền.
Côn Bằng Hoàng di chuyển nhanh như một tia sáng vút qua bầu trời, đôi mắt sáng chói nhìn chằm chằm vào sợi dây liên kết giữa phân thân và bản gốc, dựa vào đó để tìm kiếm bản gốc.
Ông ta băng rừng vượt suối, di chuyển rất nhanh, vượt gần một trăm vạn dặm.
Côn Bằng Hoàng chau chặt mày, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cũng không ngờ được phân thân và bản gốc lại cách nhau xa đến thế, ông ta bay hết một trăm vạn dặm mà vẫn không nhìn thấy được điểm cuối của sợi dây liên kết.
Trên đỉnh núi của Thái Tử tộc Côn Bằng, hai thị vệ Thánh Vương đã lần lượt nhường đường.
Diệp Thành đứng dậy phủi bụi rồi tiến về trước, không quên liếc hai Thánh Vương đó một cái, hai lão già này đúng là trung thành, bị chặn đường lâu đến thế, Diệp Thành khá khó chịu.
Nhưng hắn đã có được mệnh lệnh, cho phép hắn lên gặp thái tử.
Chỉ cần gặp thái tử Côn Bằng thì mọi chuyện đều trở nên dễ dàng, hắn có thân xác Đại Thánh hỗ trợ, hạ đo ván thái tử Côn Bằng chỉ là chuyện trong tích tắc, tiếp đó sẽ đưa Côn Bằng đi.
Từ phía xa, hắn nhìn thấy một động phủ cổ kính được che lấp bởi một cánh cửa đá to và nặng, khi hắn tiến đến , cánh cửa đá rung lên và từ từ mở ra, hắn bước vào, không chút do dự.
Trong động phủ là một thế giới khác, với rừng trúc xanh ngút ngàn, linh khí tinh túy, tiên quang tràn ngập, tận sâu trong rừng trúc là một tiên trì lấp lánh, và thái tử Côn Bằng đang ngồi xếp bằng bên trên.
“Hoàng huynh, mấy ngày không gặp, tiểu đệ thấy nhớ huynh”. Diệp Thành tiến đến, tươi cười rạng rỡ.
“Đừng nói lời thừa thãi, đến tìm bản vương có việc gì?”. Thái tử Côn Bằng không đứng dậy, đến cả hai mắt cũng không thèm mở, dáng vẻ cao cao tại thượng, không xem Diệp Thành ra gì.
“Lần này hoàng đệ ra ngoài đã tìm được một bảo vật, không biết hoàng huynh có muốn xem thử không?”, Diệp Thành vừa nói vừa tiến lại gần thêm, rồi tiện tay lấy Hỗn Độn Đỉnh ra.
Đỉnh vừa được lấy ra thì thái tử Côn Bằng liền mở mắt, bước ra khỏi tiên trì, hai mắt sáng lên, nhìn vào Hỗn Độn Đỉnh chằm chằm, gã vừa nhìn thì đã biết đấy là gì.
“Đại đỉnh của Hoang Cổ Thánh Thể, chắc hoàng huynh cũng biết”. Diệp Thành bất giác cười.
“Từ đâu mà đệ có được chiếc đỉnh này?”, Thái tử Côn Bằng vừa nói vừa nhìn Hỗn Độn Đỉnh không rời mắt, với hiểu biết của gã, đương nhiên gã biết sự phi phàm của chiếc đỉnh này, đây là một báu vật.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!