Tấm vải trắng vừa xuất hiện, mọi người trong sân đều nhíu mày, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm Diệp Thành, đánh lâu như vậy, kẻ diệt tộc Kim Ô, mẹ nó chính là tên này!
“Ta đã nói xong, các vị đạo hữu có gì không bằng lòng không”. Diệp Thành cất bản đồ, nhìn về phía mọi người.
“Không ý kiến”. Mọi người dời mắt, cũng có chút kiêng dè với Diệp Thành.
“Cho ta chen vào một câu!”. Diệp Thành ho khan một tiếng: “Phần lớn trong mỏ sẽ có truyền tống trận đi thẳng đến tộc Côn Bằng, để tránh việc tộc Côn Bằng đến cứu viện thì phải phá vỡ truyền tống trận trước, các đạo hữu nhớ lấy”.
“Chuyện cướp bóc này, chúng ta quen cả rồi”. Mọi người lên tiếng, khiến Diệp Thành cũng vui vẻ.
“Như vậy thì lên đường thôi, tốc chiến tốc thắng!”. Diệp Thành mạnh mẽ vang dội, cất bước rời khỏi trang viên, chín Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh cũng tách ra sáu người, ba người một nhóm, đối phương cũng phân phối như hắn.
Dưới màn đêm, đoàn người rời khỏi thành cổ Đông Thiên, chia thành ba tốp đi theo ba hướng.
Diệp Thành lao đi như tia sáng, bên cạnh là ba vị Đại Thánh và ba vị Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh.
Âm Minh tử tướng cũng không có gì, vẻ mặt thẫn thờ, hai mắt trống rỗng, ngược lại ba vị Đại Thánh kia, cả đường đi đều nhìn ba vị Âm Minh tử tướng, họ chưa từng thấy con rối như vậy, khí thế rất mạnh.
Nhìn Âm Minh tử tướng rồi ba người lại nhìn Diệp Thành chằm chằm, cả ba mươi ba Thánh Vương sau lưng, tất cả đều đang nhìn Diệp Thành, diệt Kim Ô rồi diệt Côn Bằng, tên này lớn gan thật.
Không mất bao lâu, nhóm bọn họ đã đến trước, địa điểm là một dãy núi hùng vĩ xa xôi.
Những ngọn núi này bao phủ cả một khu vực rộng lớn, toàn bộ đều có kết giới bao trùm, xung quanh ngọn núi có rất nhiều tòa thành, tháp quan sát và hàng rào khắc đầy ký tự, trên không có tu sĩ bay tới bay lui, trên mặt đất còn có không ít thị vệ tay cầm giáo thương, từng nhóm giăng lối khắp nơi, đang tuần tra.
Đây là mỏ nguyên thạch của tộc Côn Bằng, vừa nhìn thì rất giống với doanh trại quân đội ở phàm trần, canh gác nghiêm ngặt. Chỉ vì nơi này là nơi quan trọng, cả tộc Côn Bằng cử quân đội tu sĩ đến bảo vệ, trong vòng mấy vạn dặm quanh mỏ quặng đều không cho người khác bước chân vào.
“Truyền tống trận cứ giao cho ta, ba vị đạo hữu và ba con rối của ta dốc hết sức tiêu diệt hai Đại Thánh trong mỏ Côn Bằng”. Diệp Thành truyền âm cho mọi người: “Ba mươi ba vị Thánh Vương còn lại, dốc sức tiêu diệt Thánh Vương của tộc Côn Bằng, xong chuyện thì xử lý quân đội tu sĩ, chém giết toàn bộ”.
“Đã rõ”. Mọi người gật đầu, cầm vũ khí lên, đều là các pháp khí kinh khủng.
“Đợi hai đội kia đến vị trí, thì cùng nhau tấn công!”. Diệp Thành nói rồi lấy Phần Tịch ra.
“Chuẩn Đế Binh?”. Ba vị Đại Thánh và ba mươi ba Thánh Vương đều kinh ngạc, với nhãn giới của bọn họ, có thể nhìn ra cấp bậc Phần Tịch của Diệp Thành, là Chuẩn Đế Binh hàng thật giá thật.
Bỗng chốc, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thành đều thay đổi, mang theo chín con rối cấp bậc Đại Thánh bên cạnh, bây giờ lại có Chuẩn Đế binh, lai lịch hắn lợi hại như vậy, thảo nào dám nhắm vào Côn Bằng.
Diệp Thành không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của mọi người, âm thầm liên kết hai đội Âm Minh tử tướng của hắn, kết nối tầm nhìn của bọn họ, một đội trong đó đã đến bên ngoài mỏ nguyên thạch Côn Bằng.
Đã có hai đội đến vị trí chỉ định, chỉ cần đợi đội thứ ba, hắn sẽ không chần chừ ra lệnh khai phá, cũng giống như đã phá hủy phần lớn Kim Ô Các, không muốn để Côn Bằng có thời gian phản ứng lại.
Một khắc sau, đội thứ ba cũng đã đến sau đó, ẩn nấp trong tối, lấy dụng cụ ra.
“Tấn công!”. Diệp Thành khẽ quát, sau đó kiếm Phần Tịch như một luồng sáng đỏ phóng thẳng lên trời.
Xích Diễm Đại Thánh và Xích Diễm Thánh Vương sau lưng hắn đều ra tay, trực tiếp dùng Tinh Nguyên và pháp lực hùng mạnh, cùng đánh vào trong kiếm Phần Tịch, hợp sức kích hoạt pháp khí Chuẩn Đến Phần Tích này.
Nhiều người cùng kích hoạt như vậy, sức mạnh kiếm thần Phần Tịch hùng uy, kiếm chém vỡ kết giới mỏ.
“Ai?”. Kết giới bị phá, toàn bộ ngọn núi xôn xao, kinh động người tộc Côn Bằng bên trong, dù là thị vệ tuần tra hay là tu sĩ trên trời, toàn bộ đều tụ tập đến nơi này.
“Cướp sạch!”. Diệp Thành mạnh mẽ gào thét như sói tru, lao ra đầu tiên, tay cầm kiếm Phần Tịch, một kiếm chém ngang một vùng, Thánh Vương trở xuống, không ai có thể đỡ được một kiếm uy mạnh này của hắn.
“Cứu viện!”. Một Thánh Vương Côn Bằng đánh đến, trên đầu có một cái lư đồng, quát gầm rung trời.
Diệp Thành dùng súc địa thành thốn chém giết, một kiếm chém bay Thánh Vương Côn Bằng kia, tuy Thánh Vương Côn Bằng đó mạnh, nhưng cũng không ngăn được một kiếm của Diệp Thành, thân xác bị chém nát, chỉ còn lại nguyên thần hư ảo.
Một Thánh Vương Xích Diễm chém đếm, một chưởng quét sạch, trở tay một kiếm, chém sạch cả một vùng.
“Tốc chiến tốc thắng!”. Diệp Thành thét gào, mang theo kiếm Phần Tịch đi thẳng đến chỗ sâu, dùng tiên nhãn tìm kiếm được vị trí toàn bộ truyền tống trận, sức mạnh không gian ngập tràn bên trong, muốn tìm được cũng không khó.
“Hạ hắn ta”. Hai Đại Thánh mỏ Côn Bằng xuất hiện, một tay cầm kiếm một tay cầm con dấu, Đại Thánh uy lực quét ngang bốn phương, gây áp lực lớn cho Diệp Thành, dù sao hắn cũng không phải Đại Thánh.
“Ba đấu một, chiến thôi”. Ba Đại Thánh Xích Diễm và ba Minh Âm tử tướng cùng nhau chém giết, ngăn chặn hai Đại Thánh Côn Bằng, lập tức chia ra, đều tạo thành đội hình ba đấu một.
“Rốt cuộc các ngươi là ai?”. Thấy đội hình đối phương mạnh mẽ như vậy, Đại Thánh Côn Bàng thét lớn, đây rõ ràng đã có tính toán, chính là mưu kế nhắm vào mỏ Côn Bằng.