“Ngươi thật đúng là biết buôn bán”. Diệp Thành nhìn ông lão gầy với ánh mắt vui vẻ yên tâm.
“Bán được nhiều tình báo, ta cũng kiếm được nhiều”. Ông lão gầy nhoẻn miệng cười: “Nếu đạo hữu muốn, trùng hợp ta đây cũng có, về phần giá tình báo, thứ đạo hữu có là tiền”.
“Ta là não bị úng nước rồi, chạy cùng một chỗ mua tình báo”. Diệp Thành than thở lắc lắc đầu, đưa cho ba trăm vạn nguyên thạch, thầm nghĩ ông lão gầy nhất định là đã nhận ra hắn.
“Yên tâm, Thiên Võng rất có đạo đức nghề nghiệp”. Ông lão gầy cười, chỉ lo vùi đầu vào đếm nguyên thạch: “Tuyệt đối không tiết lộ tin tức người mua, hơn nữa, lão đạo ta cũng không biết cậu là ai”.
“Như thế còn tạm được”. Diệp Thành nhận lấy tình báo, dùng ngón tay chọc chọc ông lão gầy: “Ngươi biết ở đâu có lính đánh thuê, loại đáng tin cậy, gan dạ, không cần mạng ấy”.
Ông lão gầy nghe được liền ho khan, cực kỳ xác định, tộc Côn Bằng cũng sắp bị xử rồi: “Lính đánh thuê thì có không ít, loại đáng tin cậy, gan dạ, không cần mạng chỉ có một nhà, Nam Vực gọi họ là Xích Diễm, mỗi người đều hung ác, nhưng mà tiền thuê cũng không phải cao bình thường”.
Nói xong, ông lão này còn nhét cho Diệp Thành một tờ giấy nhỏ: “Để đây, đi tìm Sát Phá Thiên”.
“Mẹ kiếp, tên này đủ khí phách nha!”, Diệp Thành nhận lấy tờ giấy, còn không quên tặc lưỡi một câu, có thể tưởng tượng ra tầm vóc của binh đoàn tên Sát Phá Thiên nhất định rất hùng tráng.
“Cậu phải nhanh lên, nếu đi chậm, người ở khu mỏ của tộc Côn Bằng về gia tộc mất”. Ông lão gầy như có như không nói một tiếng, rồi sau đó tiếp tục vùi đầu vào đếm nguyên thạch.
Diệp Thành không nói gì, nhìn lướt ông lão gầy một lượt từ trên xuống dưới đầy sâu xa, người này tám chín phần là một người chỉ sợ thiên hạ không loạn, hơn nữa là còn cực kỳ thích xem náo nhiệt.
Cuối cùng nhìn thoáng qua ông lão gầy một cái, hắn xoay người đi, đến Truyền Tống Trận trong thành.
Dựa theo địa chỉ ông lão gầy ghi trong giấy, hắn xuyên qua hai tòa cổ thành, mới đến đến một cổ thành tên Đông Thiên, đi thẳng đến một góc của cổ thành, nơi đó có một trang viên nhỏ.
Mặt tiền của trang viên không lớn, lại là một giới trong nội thành, hắn đi vào đến khi, ba năm người đàn ông vạm vỡ cánh tay trần, đang vây quanh một cái chảo sắt lớn ăn thịt hầm, âm thanh thô lỗ ngông cuồng, sát khí nặng nề.
Lại nhìn tu vi của bọn họ, đều là Chuẩn Thánh Vương, trông rất côn đồ, thật giống như là thổ phỉ.
“Tìm ai”. Một người đàn ông đầu bóng loáng liếc mắt nhìn Diệp Thành, nhưng vẫn chưa nhìn rõ chân dung của Diệp Thành.
“Sát Phá Thiên”. Diệp Thành tuỳ tiện trả lời một câu, cũng không coi mình là người ngoài, kéo ống tay áo, tiến đến trước chảo sắt, tự lấy vớt một miếng thịt hầm ra, gặm trông rất ngon.
“Đạo hữu muốn mời lính đánh thuê sao?”. Một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng phát ra từ lầu các, lời còn chưa dứt, nữ tử áo đen đã hiện thân, thân pháp huyền diệu, lại đeo mặt nạ.
“Thánh Vương!”. Diệp Thành kinh ngạc, vừa nhìn đã nhìn thấu dung nhan của nữ tử áo đen, không nói tuyệt thế, ít nhất cũng là nghiêng nước nghiêng thành, một đôi mắt đẹp, trong suốt và cô quạnh, một mái tóc màu thuỷ lam, từng sợi từng sợi đều nhuộm ánh sáng rực rỡ, có chút không hợp với áo đen.
“Lão Đại”. Mấy người đàn ông vạm vỡ đều gọi một tiếng, rồi tiếp tục ăn thịt uống rượu.
“Cô là Sát Phá Thiên?”, Diệp Thành nhíu mày, nhìn cô gái áo đen đầy tính thăm dò.
“Làm sao? Không giống?”. Cô gái áo đen liếc nhìn Diệp Thành, lông mày xinh đẹp lại theo đó hơi nhăn lại, với tu vi cấp Thánh Vương của nàng ta, vậy mà lại không nhìn ra huyền cơ của Diệp Thành, hắn quá thần bí.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!