Ông già gầy kiểm tra nguyên thạch rồi quay đầu đi vào trong sảnh: “Đạo hữu đứng đây chờ một lát”.
Diệp Thành không có việc gì làm nên đi dạo dạo trong quầy tạp hóa, hi vọng có thể tìm được một vài bảo bối.
Chi nhánh này của Thiên Võng đúng là chuyên bán tin tức tình báo, gần như không quan tâm gì đến việc buôn bán của cửa hàng, hàng hóa để trên kệ đều phủ bụi, e là đã để ở đó từ khi khai trương đến giờ.
Hắn nhìn thấy một bảo bối ưng ý trên góc kệ đó là một ấn cổ, ấn này khá bình thường nhưng chữ khắc trên ấn lại khá đặc biệt: Độn Giáp Thiên Tự.
Hắn bất giác giơ tay lên, lấy cái ấn đó xuống, cầm trên tay và quan sát, chữ cổ trên ấn đúng là Độn Giáp Thiên Tự, chốc chốc còn lóe sáng.
“Nếu đạo hữu thích thì tặng đạo hữu đấy”. Ông già gầy đã quay lại, cầm theo túi chứa đồ trong tay với vẻ rất sảng khoái: “Tất cả đều là những món đồ không đáng tiền, cứ lấy đi”.
“Vậy thì ta cảm ơn”. Diệp Thành không khách sáo, cất cái ấn vào rồi nhận lấy chiếc túi chứa đồ từ ông già gầy. Hắn nhìn lướt sơ qua bên trong rồi cất vào người, sau đó nhìn sang ông già gầy và nói: “Không biết Thiên Võng có tin tình báo về Đông Thần Dao Trì không?”
“Đông Thần Dao Trì ư?”. Ông già gầy chau mày, hỏi với vẻ hơi ngạc nhiên, vị khách hôm nay thật sự kỳ lạ, vừa mới mua tình báo của tộc Kim Ô, giờ lại cần tình báo của Đông Thần Dao Trì, hai người này trước giờ không liên quan gì đến nhau, một người ở Nam Vực, người kia ở Đông Hoang, cách nhau rất xa.
Sau một lúc ngạc nhiên, ông ta mới cười gượng gạo: “Thiên Võng không thể có được tin tình báo từ Đông Hoang, hơn nữa, hình như sau vụ di tích Viễn Cổ, Đông Thần Dao Trì đó đã mất tích rồi”.
“Vậy ông có biết chuyện thành Vô Lệ giáng lâm ở Huyền Hoang Tây Mạc không?”, Diệp Thành bình thản hỏi.
“Chuyện này thì ta biết”. Ông già gầy mỉm cười: “Một tháng trước ta đã nghe nói đến”.
“Có một người ra khỏi thành Vô Lệ, nhưng không biết quý các có biết thân phận và diện mạo của nàng ta không?”
“Không biết”. Ông già gầy lắc đầu: “Nghe nói cô gái đó rất thần bí, không ai nhìn thấy được mặt thật của nàng ta”.
“Vậy thì tạm biệt”. Diệp Thành lập tức quay đầu, đi thẳng một hơi.
“Đúng là một người kỳ quặc”. Ông già gầy vuốt chùm râu nhỏ, nhưng cũng không có gì lạ, làm nghề tình báo, có loại người nào mà họ chưa từng gặp qua đâu, dưới lớp ngụy trang mới là bộ mặt thật sự.
Diệp Thành rời khỏi đó thì bóp nát thẻ ngọc, những tin tình báo bên trong đều được hắn phong ấn trong thần hải.
Phải thừa nhận rằng tin tình báo của Thiên Võng thật sự rất rộng, tình báo lần này chi tiết hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, tất cả cảnh giới tu vi, địa vị trong tộc Kim Ô, vị trí hiện tại của tất cả các trưởng lão và đệ tử bên ngoài của tộc Kim Ô đều được liệt kê rõ ràng trong tin tình báo.
Đáng tiếc là không có thái tử Kim Ô, hắn ta ở trong tộc Kim Ô, hơn nữa tạm thời sẽ không ra ngoài, nếu đã ở trong tộc thì hắn sẽ không mạo hiểm, kịch hay mới chỉ vừa bắt đầu.
Hắn nắm mắt, khởi động ấn ký nguyên thần, cảm ứng vị trí hiện tại của Âm Minh tử tướng, đã có bốn, năm Âm Minh tử tướng đến vị trí chỉ định, đợi lệnh tấn công.
Hắn không hạ lệnh tấn công vì những Âm Minh tử tướng khác vẫn còn đang trên đường đến vị trí chỉ định, giờ một khi hạ lệnh thì nhất định sẽ đánh rắn động cỏ, đấy không phải là điều hắn muốn nhìn thấy.
Hắn cần các Âm Minh tử tướng đều vào vị trí chỉ định, đồng loạt tấn công thì mới có thể đánh úp một mẻ, không cho tộc Kim Ô có thời gian phản ứng, cũng không cho họ có cơ hội gọi cứu binh.
Vì vậy, ba ngày này hắn không hề rảnh tay, phải tìm việc gì đó cho mình, những đệ tử và trưởng lão đang ở bên ngoài của tộc Kim Ô sẽ là mục tiêu của hắn, hắn phải bắt từng tên một để đòi tiền chuộc.
Hắn nghĩ vậy nên ra khỏi thành, đi thẳng về phía đông nam, cách đó hơn mười vạn dặm có một thung lũng, trong đó có người của tộc Kim Ô đang rèn luyện, một trưởng lão và một đệ tử.
Quan trọng nhất là, thân phận của đệ tử kia không đơn giản, là hoàng tử con vợ lẽ trong tộc Kim Ô.
Lúc hắn đến, trưởng lão và hoàng tử tộc Kim Ô đó đang ngồi xếp bằng trong cốc, đó là một bí cảnh cổ xưa, tu vi của hai người cũng không phải thấp, trưởng lão là Thánh Vương, hoàng tử là Chuẩn Thánh.
“Ai?”. Năng lực cảm ứng của trưởng lão Kim Ô không tồi, Diệp Thành vừa đến là ông ta da04 cảm thấy có điều bất thường.
“Đã đánh giá thấp ngươi rồi”. Diệp Thành từ từ bước ra, nhìn trưởng lão Kim Ô với vẻ khá thích thú, giọng nói già nua, khí tức hồn hậu, sát khí đằng đằng khiến trời đất cũng phải rung chuyển.
“Ta là trưởng lão tộc Kim Ô, nhưng không biết các hạ đêm khuya đến cốc này có việc gì?”. Trưởng lão Kim Ô rất thông minh, báo danh tính trước để mượn dùng danh tiếng tộc Kim Ô ép Diệp Thành phải lùi bước.
“Không cần dùng danh tiếng tộc Kim Ô để dọa ta”. Diệp Thành cười, kiếm Phần Tịch đã xuất hiện trong tay: “Ta đang muốn tìm người của tộc Kim Ô, nếu như ông đã tự báo danh tính thì ta cũng đỡ phải hỏi thêm”.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”. Trưởng lão Kim Ô hét lên lạnh lùng, khí thế cấp Thánh Vương cuộn trào, còn hoàng tử Kim Ô đó thì sợ tái mặt, chỉ có thể trách khí thế của Diệp Thành quá mạnh.
“Ngươi không cần phải biết”. Diệp Thành giẫm nát mặt đất, chém xuống một kiếm từ trên không.
Trưởng lão Kim Ô tái mặt, hai tay nắm chặt đao đầu quỷ và đưa lên đỡ.